Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1g74MprWoc

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

01.

Bố tôi nhẹ nhàng xoa đầu tôi, “Thanh Thanh, bố luôn rất tin tưởng con, thành tích của con tốt như vậy, nhất định có thể vào trường tốt nhất!”

“Bây giờ nhiều người đang tra điểm, không biết trang web có bị kẹt không, chúng ta tra nhanh lên đi.”

Bố tôi mở máy tính, tôi lại rùng mình một cái.

Khi nhìn thấy email thông báo trúng tuyển của Đại học Thanh Hoa – Bắc Kinh trong điện thoại, tôi nhận ra mình đã trùng sinh.

Và bây giờ tôi và bố tôi đang chuẩn bị tra điểm thi đại học của tôi.

Kiếp trước, trước kỳ thi, bố tôi đã quan tâm tôi từng ly từng tý, sợ tôi thức khuya học bài mệt mỏi, ông thức trắng đêm, cắt hoa quả, pha trà nóng cho tôi, động viên tôi.

Thậm chí vào ngày đưa tôi vào phòng thi, ông đứng ở cổng trường khóc, nói rằng dù tôi thi thế nào, tôi vẫn là niềm tự hào của ông cả đời.

Ngay cả việc tra điểm, ông còn đặc biệt mời thầy phong thủy xem ngày tốt, chỉ để tôi được thuận buồm xuôi gió, đỗ vào trường đại học mơ ước.

Bố tôi cưng chiều tôi, yêu thương tôi, cả đời tâm huyết đều dành cho tôi, thậm chí còn không quan tâm đến anh trai tôi nhiều như vậy.

Chính vào ngày này, chúng tôi mở máy tính để tra điểm.

Con số 750 điểm sáng chói khiến tim tôi suýt ngừng đập, tôi vui sướng nhảy khỏi ghế quay vòng, phấn khích hét lên, rồi lại ôm mặt khóc nức nở.

Hiệu trưởng biết điểm của tôi, gọi điện đến chúc mừng.

Bố tôi cũng cúi sát vào màn hình máy tính để xem điểm, nhưng khuôn mặt vốn đầy hy vọng đột nhiên trở nên u ám, mắt trợn tròn.

Ông ấy lập tức tắt máy tính, kéo tôi nói phải đi phỏng vấn, bảo tôi bỏ học đi rửa bát bưng đĩa cho nhà hàng người ta.

Tôi không dám tin, mắt đỏ hoe, đẩy ông ấy ra: “Bố, con là thủ khoa đại học năm nay đấy! Tại sao không cho con đi học!”

Nhưng bố tôi hoàn toàn không để ý đến tôi, gọi điện cho chủ nhà hàng hẹn thời gian để tôi đến.

Tôi tức giận định giật điện thoại của ông.

Nhưng ông trợn mắt giận dữ, mũi phập phồng, vung tay hất đổ bàn trà, “Lương Cẩm Thanh! Bố nói không cho con đi học tự nhiên có lý do của bố!”

Xương sống tôi nổi da gà, sợ hãi đến mức không nói nên lời.

Bố tôi sợ tôi bỏ trốn, liền nhốt tôi vào phòng chứa đồ. 

May mà tôi có điện thoại trên người, lập tức gọi điện cho mẹ và anh trai đang đi làm để cầu cứu.

02.

Sau khi nhận được tin nhắn của tôi, họ lập tức về nhà.

Nhưng bố tôi lại rất bình tĩnh, không một chút hoảng sợ hay chột dạ nào.

Tôi khóc lóc ôm lấy mẹ tôi, anh trai chỉ vào mũi bố tôi mà chửi rủa, “Thanh Thanh giỏi như vậy, thi được điểm tối đa, bố dựa vào cái gì mà bắt nó bỏ học!”

Bố tôi im lặng, kéo anh trai đến trước máy tính, bảo anh ấy xem điểm thi đại học của tôi.

Anh trai nhìn thấy điểm số trong chốc lát, vẻ mặt đột nhiên trở nên hoảng sợ, toàn thân không tự chủ được mà run rẩy.

Anh ấy ôm mặt, sợ hãi hét lên, liên tục lùi lại.

Quay người lại tát tôi một cái.

Mẹ tôi vội vàng che chắn cho tôi.

Cái tát thứ hai của anh trai giáng mạnh vào mặt bà ấy.

Mẹ tôi tức giận nói, “Đầu óc con cũng bị chập rồi à?”

“Thanh Thanh là em gái ruột của con, nó thi được điểm tốt, con không nên vui mừng cho nó sao!”

Kết quả, anh trai khinh bỉ trừng mắt nhìn tôi, bảo mẹ tôi đi qua xem máy tính.

Mẹ tôi, người vốn không cho phép bất cứ ai bắt nạt tôi, trong nháy mắt biểu cảm kinh hãi, mồ hôi lạnh chảy ròng.

Bà nhìn tôi săm soi một lúc lâu, ánh mắt trở nên càng lúc càng dữ tợn.

“Trời ơi, chuyện này quá kinh khủng!”

Tôi bắt đầu nhận ra hình như có vấn đề gì đó với điểm số trên trang web.

Tôi gần như van xin hỏi: “Mẹ ơi, đây không phải chỉ là một trang web tra điểm sao? Mấy người có cần phải phản ứng dữ dội như vậy không? Rốt cuộc là sao? Điểm của con có gì không đúng?”

Nhưng mẹ tôi cười lạnh, nhìn chằm chằm vào tôi, hoàn toàn không trả lời.

“Chuyện này thật sự quá đáng sợ!” Bà ấy thở dốc, răng va vào nhau run lẩy bẩy suýt không nói rõ ràng, “Muốn cho con ranh này ngoan ngoãn, cho nó đi làm công thì có ích gì!”

“Trong làng mình có một ông già độc thân 50 tuổi, nghe nói thích bạo hành gia đình nhất, gả Cẩm Thanh cho ông ta, nó chắc chắn sẽ không chạy thoát được.”

Đồng tử tôi co lại, toàn thân run rẩy lùi lại nửa bước.

Tôi không hiểu tại sao họ lại trở nên như vậy khi nhìn thấy điểm thi đại học của tôi.

Rốt cuộc đã có vấn đề gì ở giữa, tôi cũng không thể tìm được câu trả lời.

Khi bố tôi định ấn tôi vào xe, tôi cắn vào tay ông ấy một cái, nhân lúc ông ấy đau mà bỏ chạy.

Nhưng mẹ tôi chặn tôi lại, trực tiếp trói tôi lên xe.

Tôi nước mắt giàn giụa, cầu xin họ tha cho tôi, muốn hỏi họ tại sao lại đối xử với tôi như vậy.

Nhưng họ dùng xẻng sắt đánh tôi bất tỉnh, đưa vào phòng của ông già độc thân.

Khi tôi tỉnh dậy, đã không còn mảnh vải che thân, khắp người đầy vết thương, đau đớn đến xé lòng.

Tôi khóc lóc gào thét, bám víu vào cửa muốn chạy trốn, la lớn cầu cứu, đổi lại là những trận đòn và sự hành hạ, ngược đãi càng hung dữ hơn.

Cuộc đời 18 tuổi tươi đẹp của tôi, kết thúc tại khoảnh khắc này, từ đó chỉ còn lại những vũng lầy ô uế.

Nửa năm sau, bố mẹ và anh trai tôi mang theo túi lớn túi bé những món ăn vặt yêu thích của tôi đến nhà ông già độc thân thăm tôi.

Bố tôi hân hoan xoa đầu tôi, “Thanh Thanh, về nhà với bố đi, chúng ta sẽ chăm sóc con cả đời.”

Tim tôi rỉ máu, không hiểu tại sao họ lại có thể giả vờ như không có chuyện gì mà xuất hiện trước mặt tôi.

Tôi mắt đỏ hoe, gào thét: “Con không hiểu! Tại sao bố mẹ không cho con đi học! Tại sao lại tước đoạt quyền lợi cuộc đời của con, hủy hoại cả đời con!”

Nụ cười của bố tôi cứng đờ trên mặt, dần dần biến mất.

Mẹ tôi nhổ một bãi nước bọt vào tôi, “Phì! Đúng là đồ tiện nhân trời sinh!”

Tôi cứng đờ tại chỗ.

Giây tiếp theo, bố tôi hung dữ trừng mắt nhìn tôi, “Đồ tiện nhân ngoan cố, chết đi cũng chẳng có ích gì cho đời!”

Họ thêm dầu vào lửa, chọc tức ông già độc thân, khiến ông ta tự tay đánh tôi đến ch.

Cha mẹ vốn yêu thương tôi, giờ đây không dung thứ cho tôi sống trên đời nữa.

Nhưng ngay cả khi tôi đã tắt thở, tôi vẫn không hiểu rốt cuộc họ đã nhìn thấy gì trong điểm thi đại học của tôi, tại sao họ lại muốn tôi ch?

3.

Dù đã biết mình trọng sinh, nhưng khi đối diện với bố, tôi vẫn không kiềm được nỗi sợ cuộn lên trong lòng.

Tay nắm chặt lấy điện thoại khẽ run, tim đập dồn dập như sắp vỡ tung.

Nhưng lần này… tôi sẽ không để tất cả lặp lại.

Tôi hít sâu một hơi, tự nhủ với chính mình:

Phải điều tra rõ ràng rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra. Kiếp này, tôi nhất định phải làm rõ bí mật đằng sau tất cả.

Tôi đứng chắn trước mặt bố, ngăn ông nhìn thấy điểm thi của tôi.

Ngay lúc ấy, hiệu trưởng gọi đến chúc mừng.

Tôi chỉ lạnh nhạt nói vài câu, sau đó lập tức cúp máy, đồng thời nhanh tay tắt luôn trang web tra điểm.

Tôi biết rõ — chỉ cần bố không nhìn thấy điểm số, ông sẽ không biến thành con quái vật đáng sợ kia.

Bố từ bếp bưng ra một ly trà sữa nóng, đặt lên bàn.

Ánh mắt ông dịu dàng như bao năm qua vẫn vậy, nở nụ cười trìu mến:

“Thanh Thanh, đến đây đi, cùng bố xem điểm nhé. Đây là khoảnh khắc quan trọng nhất đời con mà.”

Tôi suýt ngừng thở, gắng gượng nặn ra một nụ cười:

“Có gì đâu mà xem, cũng bình thường thôi mà.”

Bố bật cười, đưa ngón tay khẽ gõ nhẹ lên mũi tôi:

“Con nhóc tinh ranh, định tạo bất ngờ cho bố đấy hả? Nhưng mà bố là bố con, những thời khắc quan trọng thế này sao có thể thiếu được bố?”

Tôi cố giữ giọng nhẹ nhàng:

“Con học hành tốt thế mà, bố còn lạ gì. Đỗ Thanh Hoa – Bắc Kinh chẳng qua cũng là chuyện trong tầm tay thôi. Mình khỏi cần xem làm gì cho mất công.”

Bố tôi cười hiền:

“Không sao cả. Cho dù con có thi trượt, bố cũng sẽ luôn ủng hộ con.”

Tôi lập tức rút dây điện máy tính, ngẩng đầu nheo mắt tinh nghịch:

“Vậy thì càng không cần xem nữa rồi! Chẳng lẽ bố lại không tin vào năng lực con gái mình à?”

Bố tưởng tôi đang đùa, cười xòa, gật đầu đầy chiều chuộng:

“Thôi được, con nói thế thì bố tin con.”

Tôi liền đẩy ông ra cửa, làm bộ mệt mỏi:

“Bố ra ngoài trước đi, con học đến khuya, giờ buồn ngủ quá, phải tranh thủ chợp mắt một chút.”

Bố bị tôi đẩy ra ngoài, vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng cũng không ép buộc.

Ngay khi cánh cửa khép lại, tôi lập tức khóa trái.

Lưng tựa vào cửa, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực.

Không ai được biết tôi đã đỗ Thanh Hoa với điểm tuyệt đối.

Trước khi tìm ra chân tướng, tôi tuyệt đối không để ai phát hiện.

Kiếp trước, tôi cũng từng xem qua điểm thi của mình.

Nhưng lúc đó chỉ nhìn mỗi con số, hoàn toàn không nhận ra trang web kia có gì bất thường.

Bây giờ, tôi quyết định phải kiểm tra lại một lần nữa — rốt cuộc là giao diện đó có vấn đề gì?

Tại sao chỉ cần nhìn thấy điểm số của tôi, người thân liền thay đổi đến kinh hoàng?

Tôi quay về phòng, định mở máy tính để kiểm tra lại.

Nhưng thật kỳ lạ, máy tính của tôi bỗng dưng treo máy, mãi không khởi động được.

Tôi nhớ mình còn một chiếc laptop cũ đặt ở phòng khách. Không kịp nghĩ ngợi nhiều, tôi vội vàng mở cửa định ra lấy.

Ngay lúc đó, tôi khựng lại.

Bố tôi đang đứng sững bên cạnh sofa, gương mặt đầy kinh hoàng — như thể vừa nhìn thấy thứ gì đó cực kỳ khủng khiếp.

Chiếc laptop kia…

Đang bật.

Giao diện hiển thị đúng trang tra điểm thi đại học của tôi.

Tôi chỉ thấy ông quay đầu lại, ánh mắt trống rỗng mà tuyệt vọng, như một cỗ máy rối loạn chức năng.

Rồi ngay lập tức, ông lao về phía tôi, toan túm lấy cổ áo tôi.

Tôi hoảng hốt quay người bỏ chạy.

Nhưng chẳng chạy được mấy bước, đã bị ông tóm lại.

Bố nghiến chặt răng, vẻ mặt vặn vẹo, gằn từng tiếng:

“Lương Cẩm Thanh! Tao đã nói rồi, mày không được đi học nữa!

Đi xin việc, đi rửa bát, bưng bê cho người ta — cái gì cũng được! Tao không muốn mày bước vào giảng đường đại học!”

Tôi vùng vẫy, nước mắt dâng lên.

Đây là người bố từng ôm tôi suốt đêm khi tôi bị sốt, từng dặn tôi phải tin vào bản thân, từng nói “chỉ cần con vui, bố sẽ luôn đứng sau ủng hộ”.

Vậy mà giờ đây, ông đỏ ngầu hai mắt, như thể tôi là kẻ thù giết cha đoạt mẹ.

Tôi vẫn không hiểu nổi —

Tại sao?

Chỉ vì nhìn thấy điểm thi của tôi, ông lại trở thành một người hoàn toàn khác?

Tùy chỉnh
Danh sách chương