Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Những giọt nước mắt của bà giống như đầm lầy nuốt chửng tôi, kéo tôi dần dần xuống đáy cùng với bà, cùng thối rữa.
Con cái tự nhiên yêu thương cha mẹ, lúc đó tôi luôn bị bà dùng cách vừa đánh vừa dỗ để thuần phục.
Giống như hôm đó, sau khi tôi làm ầm lên, bà hiếm khi gửi cho tôi một phong bì đỏ trị giá 200 tệ.
Nhưng kèm theo phong bì đỏ đó là một đoạn tin nhắn dài: “Mẹ dạo này đau đầu gối, phổi cũng có cảm giác khó chịu, không dám đi khám bác sĩ…”
Bà đã dùng tất cả những thủ đoạn mà bà có để nắm lấy tôi, bà đã dành tất cả sự tử tế và quan tâm của mình cho gia đình ruột thịt.
Tôi đương nhiên không nhận phong bì đỏ đó.
Thậm chí, trong thời gian còn là sinh viên, tiền học bổng tôi nhận được, tiền tôi kiếm được từ việc làm thêm, tôi còn phải bù thêm cho họ.
Vậy khi nào tôi bắt đầu tỉnh ngộ?
Kỷ Tang Ninh như một hố đen không đáy, cô ta dường như phải thông qua sự hy sinh của người khác để cảm nhận giá trị của mình.
Và cô ta đã quen với điều đó.
Cô ta học cách chơi bời, uống rượu ở Mỹ.
Năm tôi tốt nghiệp, cô ta mắc bệnh suy thận, cần phải ghép thận.
Mẹ tôi không chút do dự yêu cầu tôi đi xét nghiệm ghép thận.
Bà nói với giọng nhẹ nhàng: “Chỉ Nghi, một quả thận vẫn sống được mà, các con là m.á.u mủ ruột thịt, mẹ xin con.”
Chỉ trong một khoảnh khắc, tôi hoàn toàn tỉnh ngộ.
Bà không yêu bản thân, và càng không yêu tôi.
Tôi tuyệt đối không để cuộc đời mình trở thành món đồ để bà sử dụng.
Đó là lần đầu tiên tôi bắt đầu từ chối bà.
Bà nói với tôi những lời lăng mạ cay độc nhất.
Bà nguyền rủa tôi, tại sao người bị bệnh không phải là một kẻ như tôi.
Tôi dần tỉnh ngộ sau những lần bị bà tấn công.
Tôi không yêu cầu bà sinh ra tôi.
Bà đối với tôi không phải là ân huệ, tôi không nợ ai cả.
Không ai đối tốt với tôi, tôi sẽ tự đối tốt với mình.
Tôi phải sống vì bản thân mình.
Tôi nhất định phải sống vì bản thân mình.
———–
Có lẽ vì tái sinh, so với kiếp trước, bố tôi bắt đầu có một số thay đổi.
Nhưng tôi không cần.
Ông đã kéo mẹ tôi đến bệnh viện vài lần, nhưng mỗi lần đều bị tôi đuổi đi.
Hễ ông đến, tôi lại nổi điên la hét.
“Các người chưa đủ hại tôi sao? Bây giờ thi đại học của tôi cũng bị phá hỏng, các người hài lòng rồi chứ?”
Họ không thích tôi nhắc đến chuyện này, nên tôi cứ cố tình nhắc.
“Chu Chỉ Nghi, mẹ là mẹ của con, lẽ nào con muốn trách mẹ sao?”
Lại là câu này, luôn luôn là câu này.
Kiếp trước, tôi không hiến thận, họ đã bán nhà chỉ để có thêm tiền cho Kỷ Tang Ninh.
Sau đó, họ đến gặp tôi trong tình trạng không một xu dính túi, nói: “Chu Chỉ Nghi, không sao, con cứ sống cuộc sống tốt của con, chúng ta không có số hưởng.”
Tôi không thể chịu nổi nữa, tức giận cười lạnh nói: “Sao con dám trách mẹ được? Mẹ của con là người mẹ tốt nhất thế gian, đã cho con trải nghiệm cuộc đời làm nô lệ độc nhất vô nhị. Mẹ của con là người mẹ tốt bụng nhất thế gian. Mẹ ơi, con sợ mạng sống của con không đủ để mẹ hành hạ, mẹ mau sinh thêm vài đứa nữa đi, nếu không bé Ninh Ninh sau này không có bảo mẫu và nô lệ thì thật tội nghiệp quá!”
“Chu Chỉ Nghi!” Bà giơ tay lên định đánh tôi.
Tôi che miệng, tiếp tục cười và nói: “Sao vậy, mẹ? Con nói đúng rồi phải không? Ồ! Vậy nên mẹ cố tình phá hỏng kỳ thi đại học của con, chỉ vì sợ con học tốn tiền, hoặc sau này không dễ bị mẹ điều khiển, không làm nô lệ nữa đúng không? Trời ơi, mẹ thật sự có lòng quá! Con thật sự mỗi phút mỗi giây đều cảm động vì tình yêu của mẹ dành cho bé Ninh Ninh. Ông trời ơi, ông hãy mở mắt ra mà nhìn! Tại sao không để mẹ và bé Ninh Ninh làm mẹ con ruột chứ!”
Bà giơ tay định đánh tôi nhưng bị bố tôi giữ chặt lại.
Thật đáng kinh ngạc! Thật kinh ngạc! Bây giờ bố tôi còn biết can ngăn nữa, thế giới này đã thay đổi.
Tôi ngồi bên cạnh cười đến đau cả bụng.
Khó khăn lắm mới thở được, tôi nói tiếp: “Mẹ đánh đi! Con biết con lại nói đến bé Ninh Ninh rồi, chạm đến vảy ngược của mẹ rồi.”
“Chu Chỉ Nghi, mẹ đã làm gì con? Chẳng lẽ sinh ra con, mẹ lại nợ con sao?”
“Làm sao mẹ nợ con được chứ? Là con nợ mẹ mà, tất cả là lỗi của con, đáng lẽ con nên tự mình thắt cổ c.h.ế.t ngay trong bụng mẹ, con thật là không biết điều khi dám chui ra khỏi bụng mẹ, rồi còn để bé Ninh quý báu của mẹ phải chịu thiệt thòi. Nhưng mẹ ơi, bây giờ con đã hy sinh cả kỳ thi đại học cho bé Ninh cao quý rồi, con cũng đã làm nô lệ và bảo mẫu cho cô ấy suốt nhiều năm, vẫn chưa đủ sao? Bé Ninh cao quý đến mức con, một nô lệ, không thể phục vụ nổi. Để con gợi ý cho mẹ, sinh con là một việc làm kinh doanh, phải làm lớn, làm mạnh, sinh thêm vài đứa nữa, sau này có thêm nhiều nguồn thu nhập từ những đứa nô lệ, bé Ninh sẽ càng hạnh phúc hơn!”