Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7V4rJFqCAr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
3.
Hôm họp lớp cấp ba, tôi dẫn theo Chu Dã đi cùng.
Tới khách sạn Dưỡng Vân Aman, tôi bảo cậu ấy đi gửi xe trước.
Xe cậu ta lái là Rolls-Royce Phantom bản giới hạn, quá nổi bật, tôi sợ vào bãi đỗ mà bị cả đám rùm beng bàn tán.
Vừa bước tới cổng khách sạn, tôi liền đụng ngay cặp đôi tôi chẳng muốn thấy nhất.
Trông kiểu đó là cố tình đứng đợi tôi từ sớm rồi.
Mạnh Thiến hôm nay ăn mặc cực kỳ chói mắt – váy đỏ xẻ ngực sâu, mặt trát lớp son phấn dày cộp, khoác tay Trương Dũng mà nở nụ cười giả tạo với tôi:
Di Nhiên, chị đến rồi à.
Cô ta cố tình vung vẩy chiếc túi Hermès cũ không biết từ năm nào.
Chị nhìn nè, em bảo anh Dũng đừng mua túi nữa mà ảnh cứ khăng khăng phải mua cho em. Mà còn mua bản giới hạn đó nha.
Em còn trêu ảnh: yêu chị cả chục năm mà chị chưa từng được đối xử vậy ấy nhỉ~
Tôi nhếch môi, cười khinh:
Phải rồi, anh Dũng của em vẫn luôn có sở thích sưu tầm đồ cũ mà.
Nhìn em cũng là hàng qua tay vài vòng rồi, ảnh vẫn nhận đấy thôi.
Tôi đút tay vào túi, ánh mắt lướt qua sảnh bên trong.
Hôm nay có vẻ đông người thật.
Kìa, Trương Vân, Vương Quân, Triệu Gia Kỳ…
Sao em không qua chào hỏi? Mấy người đó đâu phải ai xa lạ – toàn là bạn trai cũ yêu dấu của em mà?
Mạnh Thiến tức đỏ mặt, nghẹn họng không nói được câu nào.
Quay sang rít giọng nũng nịu với Trương Dũng:
Anh Dũng, anh xem chị ta kìa…
Trương Dũng chau mày, giở giọng ông cụ non:
Thôi được rồi Di Nhiên, em lớn hơn Thiến Thiến, nhường nhịn chút đi.
Tôi nhìn anh ta, càng nhìn càng thấy chẳng khác gì một cục phân chó trên vỉa hè.
Tôi thật sự không hiểu, hồi đó mắt tôi mù tới mức nào mà lại chọn người như thế.
Cứ nhìn cái trán ngày càng cao, tóc ngày càng thưa của anh ta đi.
Tôi rốt cuộc không nhịn được nữa:
Xin lỗi, anh là ai vậy? Tôi với anh có quan hệ gì mà phải nghe anh chỉ dạy?
Tránh ra, tôi vào trong.
Tôi chẳng buồn đôi co, bước thẳng vào trong.
Vừa nhấc chân thì Trương Dũng đã giơ tay chặn tôi lại.
Anh ta giả vờ quan tâm, nhìn tôi như thể đang lo lắng thật sự:
Di Nhiên, em có người yêu chưa? 31 tuổi rồi đấy.
Hàm ý bên trong, tôi nghe là hiểu – ý là tôi đã quá lứa, sắp “ế” tới nơi.
Tôi nhướng mày.
Thì sao, 31 thì làm sao? Anh cũng 31 mà?
Trương Dũng lập tức nhíu mày, bày ra bộ mặt “nam mặc định đúng”:
Đàn ông sao giống phụ nữ được?
Đàn ông 31 là thời kỳ đỉnh cao, còn phụ nữ 31… chẳng khác nào bông hoa sắp tàn rồi.
Tởm thật sự!
Tôi đang định mắng thẳng vào mặt thì bên cạnh, Mạnh Trà Xanh đã vội phụ họa:
Đúng đó chị Di Nhiên. Phụ nữ lớn tuổi thì khó tìm người tốt lắm.
Dù chị có giỏi thế nào đi nữa, nhìn mặt chị kìa, cũng không còn như xưa nữa đâu.
Anh Dũng nói thế là vì lo cho chị thôi. Ở tuổi 31 như chị giờ chắc chỉ hợp với mấy anh ly dị hoặc mấy ông thấp lùn không ai thèm thôi.
Cô ta vừa nói vừa lắc lư cái đầu ngu si của mình.
À đúng rồi, trong lớp mình có Giả Thành vẫn còn độc thân đó, anh ta theo đuổi em bao năm mà em chả thèm liếc một cái. Hay em làm mai cho hai người nhé? Thật ra nhìn cũng khá xứng đôi đấy.
Chị ơi, đến tuổi rồi thì cũng đừng kén quá. Giả Thành kiểu đó mà không chớp lấy thì sau này đến loại đó cũng chẳng còn đâu.
Giả Thành là thằng học kém nhất lớp hồi đó.
Cao 1m61, học cao đẳng, thời cấp ba đã thấy vừa dâm đãng vừa nhếch nhác.
Giờ hói đầu, bụng bia, lại còn bốc mùi như bãi rác di động – chỉ cần bước lại gần là muốn nghẹt thở.
Tôi vừa định xỉa xói lại thì một giọng nói lạnh băng vang lên từ cầu thang:
Ai đang không muốn sống nữa mà dám mai mối cho bạn gái tôi?
Chu Dã bước lên trong bộ áo khoác đen, khí chất lạnh lùng sắc bén tỏa ra không ai cản nổi.
Ánh mắt cậu ta sâu như vực, chỉ liếc một cái cũng khiến cả không gian lập tức trầm xuống.
4.
“Ai đấy?”
Trương Dũng thấp hơn hẳn một cái đầu, khí thế bị Chu Dã đè bẹp trong tích tắc.
Chu Dã bước đến, vòng tay ôm eo tôi, khóe môi cong lên một nụ cười đắc ý:
“Bạn trai của Di Nhiên.”
“Bạn trai?”
Trương Dũng sững người, Mạnh Trà Xanh thì trợn mắt cứng đờ.
Hai ánh mắt nhìn chằm chằm như bị hóa đá.
Cũng phải thôi, đàn bà ai mà chẳng mê trai đẹp, nhất là kiểu đẹp trai phóng khoáng như Chu Dã – vừa ngông, vừa chất, lại có khí chất khiến người ta khó mà dứt mắt.
Trương Dũng gằn giọng, bắt đầu nổi khùng:
“Di Nhiên, em chẳng tìm được người đàn ông nào tốt hơn anh nên mới phải chọn cái loại kém hơn.”
“Giờ thì sao? Bao nuôi trai trẻ à? Mỗi tháng em trả cho nó bao nhiêu tiền?”
“Loại trai trẻ như nó anh gặp nhiều rồi. Toàn là dựa hơi đàn bà để trèo lên.
Nó yêu em cái gì? Yêu cái tuổi ba mươi của em à? Hay là yêu tiền em?
Em đúng là ngu ngốc hết thuốc chữa!”
Chu Dã khẽ nghiến răng, đầu lưỡi đẩy nhẹ lên hàm dưới, đôi mày nhíu lại.
Không thèm cãi, cậu ra tay luôn – một cú đấm nặng nề giáng thẳng vào mặt Trương Dũng.
Tôi suýt nữa quên mất – phương châm sống của cậu ấy là:
“Đã có thể động tay thì tuyệt đối không lắm lời.”
Chu Dã túm lấy cổ áo Trương Dũng kéo mạnh.
Tên đó giờ béo ra, chẳng tập luyện gì, sao địch lại.
Lùi lại liên tục mấy bước, suýt ngã chổng vó.
Cậu nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh như băng, giọng trầm xuống, từng chữ sắc như dao:
“Cái mồm mày liệu mà giữ sạch sẽ.”
“Thối quá thì tự biết đường đi rửa trong nhà vệ sinh.”
“Đừng tưởng ai cũng bẩn như mày, tư duy lệch lạc đến phát hôi.”
“Nếu mày còn dám xúc phạm bạn gái tao một lần nữa, tao sẽ cho mày biết thế nào là không có đường lui.”
“Anh không tự nhìn lại cái đầu mình còn mấy cọng tóc à? Còn đứng đây lải nhải cái gì nữa?”
“Còn dám ăn nói láo lếu thêm một câu nữa, tôi không ngại đập vỡ cái sọ của anh đâu!”
Trương Dũng tức đến phát điên.
Bị mắng thẳng mặt giữa chốn đông người, vành tai đỏ bừng như sắp bốc khói.
Hắn cố vùng khỏi tay Chu Dã nhưng vô dụng, chỉ có thể ngẩng đầu lên gào thét như thể đang cố giữ chút thể diện cuối cùng.
“Thằng nhà quê nào đây? Mày biết tao là ai không?”
“Dám dạy dỗ tao? Cẩn thận tao khiến mày sống dở chết dở không ngóc đầu lên nổi…”
“Aaa!!!”
Câu sau chưa kịp dứt, Trương Dũng bỗng hét lên thảm thiết.
Cái bàn tay béo ú như giò heo của hắn gần như bị Chu Dã bẻ gãy.
Ngay lúc đó, một giọng nói vang lên, cắt ngang tình hình căng thẳng.
“Ôi chà, Chu tổng, sao ngài lại đến đây ạ?”
Chính là lớp trưởng – người vừa nãy còn ra dáng oai phong chỉ tay năm ngón, giờ chạy từ trong khách sạn ra, gương mặt nịnh nọt thấy rõ.
Giọng hạ hẳn mấy tông, cúi người cung kính, nhiệt tình bắt chuyện như gặp thần tài.
“Chu tổng? Ai là Chu tổng?”
Trương Dũng đau đến nhăn mặt, nhưng vẫn ráng hỏi, mày nhíu lại chặt như sắp gộp vào nhau.
Lớp trưởng lập tức cười nịnh, chẳng giấu nổi vẻ xu nịnh.
“Cậu ấy đấy, Chu Dã. Hiện đang là tổng giám đốc Tập đoàn A – con trai độc nhất của Chủ tịch Chu. Anh sống trong giới kinh doanh mà chuyện này cũng không biết à? Làm ăn kiểu gì vậy trời?”
À đúng rồi, tôi quên chưa nói:
Nhà Chu Dã làm trong ngành dược phẩm, Tập đoàn A là công ty niêm yết trên sàn chứng khoán với giá trị thị trường cả ngàn tỷ.
Chu Dã tốt nghiệp Đại học Stanford – loại hình “cao – phú – soái” nổi tiếng trong giới.
Còn công ty của Trương Dũng á?
Vẫn là cái công ty hai đứa tôi từng cùng lập ra.
Doanh thu mỗi năm được mười triệu đã là giỏi lắm rồi.
So với nhà Chu Dã, đúng nghĩa khác nhau cả một đẳng cấp.
“Thì ra… anh là người thừa kế của Tập đoàn A?”
Sắc mặt Mạnh Thiến thay đổi liền liền.
Cái dáng điệu chảnh chọe của một con Trà Xanh khi nãy biến mất không còn dấu vết, thay vào đó là kiểu điệu đà điển hình như bước ra từ phim thần tượng.
Cô ta nhìn Chu Dã mà mắt sáng rỡ như đèn pha, ánh nhìn dính chặt vào người cậu như đang chiêm ngưỡng một “con mồi mới”.
Chữ “thích” gần như viết rõ rành rành trên trán.
Chu Dã hoàn toàn phớt lờ.
Cậu chỉ bước lại, nắm lấy tay tôi, mười ngón đan chặt.
Ánh mắt dịu dàng nhìn tôi, giọng nói trầm thấp mà ấm áp:
“Cưng à, mình vào trong thôi.”
Trương Dũng đứng chôn chân tại chỗ, mặt đỏ bừng vì giận.
Tôi bước vài bước rồi quay đầu lại, nhìn Mạnh Thiến cười khinh:
“À đúng rồi, năm nay em 28 nhỉ? Cẩn thận đó nha. Với giá trị quan của bạn trai em, qua 30 là bị gọi là ‘bà mẹ già’ đấy. Giữ thân cho tốt.”
“Chị!”
Mạnh Thiến nghiến răng nghiến lợi, mắt nhìn tôi đầy oán hận, nhưng khi chuyển sang Chu Dã thì lại là một ánh nhìn như muốn nuốt sống – lả lơi, quyến rũ, đầy tính toán.
Cơ mà… Trà Xanh à, lần này em đụng nhầm người rồi.
Chu thiếu gia không phải loại em có thể ve vãn nổi đâu.