Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2g36Wj1bJC

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Tôi đến đại học thành phố để thi.

Bị một nam sinh nhét vào tay một mảnh giấy.

Ban đầu tôi định kể chuyện này cho chồng mình,

Nhưng vừa quay đầu lại thì đã thấy đám của anh ấy ồn ào nói:

“Phó thiếu, vẫn là cậu tay. chim nhỏ nhà cậu chỉ nói một câu, mà cậu thật sự cho người đi thử lòng vợ mình bằng một nam sinh ?”

Phó Chính Thanh cười nhạt, lười biếng nói:

gái là vậy , dỗ dành một chút cho vui thôi.”

Những người khác cười rộ lên:

“Lâm yêu cậu như thế, chắn sẽ từ chối rồi. Cô ta nhìn như bà sơ ấy, đến đồ lót còn chẳng mặc cùng bộ nữa là.”

Phó Chính Thanh không phản bác.

Tôi khẽ cười lạnh, từ tốn mở tờ giấy ra từng chút một,

Rồi bấm số điện thoại được ghi đó.

01

Kỳ thi hạng nhất kết thúc,

Tôi nộp bài sớm rồi ra ngoài.

Trước cổng có rất nhiều người của các trung tâm phát tờ rơi quảng cáo.

Vừa gọi điện cho Phó Chính Thanh, tôi vừa cau mày né mấy chỗ ổ gà đường.

Anh ta không máy.

Tôi lại liên tiếp từ chối mấy tờ rơi nữa.

Đến khi có người lại chặn trước mặt, tôi đầu nổi cáu:

“Phiền quá đi, đã nói là không cần rồi mà…”

Chiếc ô được nhấc lên, để lộ ra một gương mặt trẻ trung điển trai.

Đôi mắt cậu ta sáng rực như có sao trong đó.

Khóe mắt cong lên:

“Chị ơi, em có xin chị cách liên lạc được không ạ?”

Nếu là sáu năm trước, có lẽ tôi sẽ vui vẻ đồng ý.

Nhưng giờ tôi đã hai mươi tám tuổi rồi.

Tôi lắc đầu từ chối, giơ tay cho cậu ta thấy chiếc nhẫn ở ngón áp út:

“Xin lỗi, chị có chồng rồi.”

Cậu ta không giận, đôi mắt đen nhánh lại ánh lên ý cười:

“Không sao đâu.”

“Đây là cách liên lạc của em.”

Cậu ta nhét mảnh giấy vào chiếc túi tote tôi đang xách,

Xoay người rời đi.

Người qua lại tấp nập, cậu ta rất nhanh đã biến mất trong đám đông.

Tôi bất lực cười.

Không ngờ đến tuổi này rồi vẫn có người xin cách liên lạc.

Ban đầu định vứt mảnh giấy đi,

Nhưng lại thấy nét chữ hành khải rất đẹp, bỗng dưng có chút do dự.

Thôi thì vo lại một cục, coi như chưa từng thấy.

Chiếc xe chở tôi nhanh chóng tới địa điểm ăn tối.

Chưa bước vào riêng đã thấy giọng trò chuyện của Phó Chính Thanh đám .

Tôi bước tới, định đẩy cửa vào,

Thì đúng lúc thấy giọng cười cợt không chút thiện ý vọng ra khiến tôi khựng lại:

“Phó thiếu, cậu thật sự cá cược chim nhỏ nhà mình đấy ?

Cá là Lâm yêu cậu đến sống chết, tuyệt đối không bao giờ ngoại ?”

“Nếu Lâm thật sự ngoại , thì cậu phải ngủ cô ta một đêm?”

Phó Chính Thanh trầm giọng đáp:

“Tiểu Ân tính trẻ thôi, không dỗ thì lại không vui.

Đã muốn cá thì cứ cá thôi.”

Có người cười ha hả:

“Đúng là vẫn phải là Phó thiếu. Biết chơi thật đấy.”

“Này, nói thật nhé, tao hiểu Phó thiếu lắm.

Vợ thì phải tôn trọng, nâng niu .

Nhưng vẫn muốn đổi món bên ngoài một chút.

Dù sao thì đời này không có bức tường không lọt gió.

Lỡ đâu có đứa không biết điều gây chuyện thì sao?

Phó thiếu chơi chiêu này là khôn đấy.”

Phó Chính Thanh khẽ hừ một tiếng, xem như mặc định.

Người kia thấy vậy liền nói tiếp:

“Tụi tao nhìn mấy năm nay đều thấy hết mà.

Lâm yêu cậu như vậy, chắn sẽ từ chối rồi.

Cô ta giống hệt bà sơ, đến đồ lót còn chẳng mặc cùng bộ nữa là?”

“Ván cược này cậu chắn thắng.

Vừa chứng minh được Lâm yêu cậu,

Vừa dẹp yên được mấy suy không có của tiểu nhân…”

Lần này Phó Chính Thanh không lên tiếng,

Bầu không khí bỗng trở hơi ngột ngạt.

Người kia vội vàng cười gượng tìm cách xoa dịu…

“Hahaha, uống rượu uống rượu , nhìn miệng tôi kìa. Đáng đánh thật đấy!”

Tiếng cười nói lại tiếp tục vang lên.

Đầu tôi như bị ai nện một cú thật mạnh, ong ong đến choáng váng.

Trước mắt mờ mịt, người như rơi vào hầm băng, suýt nữa đứng không vững.

Từ “Tiểu Ân”…

thật quen.

Nhưng nhất thời không ghép được ai trong trí nhớ.

Lúc này, điện thoại đầu rung liên tục.

Là tin nhắn của Phó Chính Thanh:

【Sao lại gọi anh nhiều thế? Nãy anh vào nhà vệ sinh không máy được.】

【Thi xong rồi nhỉ?】

【Anh qua đón em nhé?】

Cơn choáng váng dịu đi, tôi cũng từ mớ suy hỗn loạn kia thoát ra được.

Buông tay khỏi tay nắm cửa, tôi quay đầu bước đi.

Chiếc xe lúc nãy vẫn còn đang chờ ngoài cổng chưa đón khách khác.

Tài xế thấy tôi quay lại thì vui vẻ nói:

“Ồ, trùng hợp quá nhỉ.”

cô đổi địa điểm rồi ?”

Thật ra đầu óc tôi trống rỗng,

Chẳng còn chút sức lực để nói chuyện.

Chỉ cười nhạt một :

“Ừ, anh cứ chạy đại đi.”

Tin nhắn của Phó Chính Thanh lại tới:

【Tắc đường ?】

【Em đến chưa? Sao không trả lời anh?】

Tôi tắt ghim hội thoại của anh ta, rồi cài đặt chế độ không làm phiền.

Tay vội vã lục tìm trong túi, định lấy viên kẹo ra ngậm cho đỡ buồn nôn.

Nhưng vừa đến việc đó là viên kẹo Phó Chính Thanh chuẩn bị trước kỳ thi,

Tôi liền khựng lại.

Đúng lúc đó, một mảnh giấy cuộn tròn lăn vào lòng bàn tay.

Tôi từ từ mở nó ra.

Số điện thoại vẫn còn đó.

Nhưng trái tim tôi đã giống như tờ giấy bị vò nát này,

Dù có vuốt phẳng lại cũng đầy vết hằn, chẳng lành lặn như xưa.

Tách, tách.

Từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, hóa tan mọi cảm xúc bị dồn nén.

Không cách ngăn lại được.

Như đang tức giận mà trút bỏ mọi do dự,

Trước khi nước mắt làm nhòe dãy số giấy,

Tôi kiên định bấm từng số.

Giọng nam trong vắt như nước soda vị bạc hà vang lên trong xe:

【Chào .】

【Tôi là Trình Dự.】

tìm tôi có chuyện vậy?】

02

Trong lúc chờ Trình Dự tại tổng thống khách sạn,

Tôi lơ đãng nhớ lại những chuyện cũ Phó Chính Thanh.

Chúng tôi quen nhau trong một buổi liên hoan giữa sinh viên ngành kiến trúc xây dựng.

Đến năm tư mà còn đi liên hoan kiểu đó, đúng là kiểu yêu lúc hoàng hôn.

Tôi chẳng ngờ Phó Chính Thanh lại đầu theo đuổi tôi điên cuồng từ khi ấy.

Lúc đó tôi đang chịu áp lực thi học,

Cân nặng tăng vọt lên đến 75 ký.

Vừa chịu áp lực học hành, vừa tự ti về ngoại hình,

Khi đối mặt lời tỏ của anh ta dưới ánh chiều tà bên bờ biển,

Tôi đã khóc.

Anh ta hoảng hốt mở to mắt:

“Đang yên đang lành, sao lại khóc thế?”

Anh ấy là hotboy của khoa cơ mà.

Lúc đó tôi béo đến mức ngay bố mẹ cũng khéo léo nhắc tôi giảm cân.

Ai lại có rung động trước một “đầu heo” ?

Tôi khóc bao , anh ta dỗ dành bấy .

Cuối cùng, tôi mới dám hỏi điều tôi thắc mắc.

Anh thở dài bất lực, nhẹ nhàng đưa tay ôm tôi vào lòng.

Ánh mắt nhìn xuống dịu dàng đầy cưng chiều.

Một lúc sau, anh mới cười nhẹ nói:

“Vì anh biết em tốt thế .”

, thật ra là anh nhân lúc em yếu lòng mà chen vào đấy.”

Sau này, khi đậu học, tôi cũng gầy đi,

Trở lại vóc dáng bình thường.

Tốt nghiệp, Phó Chính Thanh cầu hôn tôi.

Thoắt , đã ba năm trôi qua.

Chỉ ba năm thôi.

Lòng người, đâu cần gió lay mới rụng như hoa.

Tiếng chuông cửa cắt ngang dòng ký ức.

Tôi xoa mặt, uống cạn ly rượu trong tay.

Lấy lại tinh thần, tôi ra mở cửa.

Khuôn mặt tuấn tú đầy khí thế của Trình Dự hiện ra trước mắt,

Khiến cơn giận trong tôi giảm đi một nửa.

Anh ta hơi nhướng mày:

“Không định mời em vào sao?”

“Chị.”

Tôi nhíu mày, không vui:

“Ba mẹ cậu biết cậu đang làm không?”

“Hắn ta trả cho cậu bao nhiêu?”

Trình Dự bỗng cười, mang theo chút trêu đùa:

“Hình như em cũng đâu làm đâu nhỉ?”

“Là chị chủ động hẹn em tới đây mà.”

Vẻ mặt ngây thơ, ánh mắt vô tội khiến tôi chợt nhận ra.

Là do tôi quá định kiến.

Hoặc là Trình Dự quá biết cách diễn.

Hoặc là cậu ta thật sự không phải người Phó Chính Thanh thuê.

Nhưng dù là lý do , cũng không ảnh hưởng đến lựa chọn sắp tới của tôi.

đến Phó Chính Thanh, tôi liền ngẩng đầu trở lại.

Tôi nghiêng người, chỉ vào tắm:

“Được rồi, đi tắm đi.”

Đôi mắt đen sâu thẳm của Trình Dự nhìn tôi chằm chằm.

Cuối cùng, khi mở miệng, giọng nói khàn hơn ban nãy một chút:

“Chị giống như một chiếc blind box.” (hộp quà bất ngờ)

Chưa kịp để tôi đáp lại, cậu ta đã ngoan ngoãn bước vào tắm.

03

Tôi ngồi ghế sofa, hít thở thật sâu rất mới có khiến bản thân bình tĩnh lại.

Tất nhiên, trong chuyện này cũng có phần vì giận dỗi.

Nhưng từ khoảnh khắc Phó Chính Thanh nói ra câu nói đó,

Tôi đã sớm quyết định ly hôn trong lòng rồi.

Chỉ là… không ngờ ly rượu uống để lấy dũng khí lại chẳng có tác dụng trước sắc đẹp của trai trẻ.

Trình Dự bước ra thân trần trụi.

Làn da mịn màng lấp lánh hồng phớt, trắng nõn.

Hơi nước nóng vẫn còn lượn lờ trong không khí.

Mùi sữa tắm thoang thoảng như có bỏ thuốc mê.

Tôi nhận ra mình đã nhìn chằm chằm cậu ta đến ngẩn người, lập tức dời ánh mắt đi.

Nhưng Trình Dự đã được khoảnh khắc đó, cậu ta nắm lấy cổ tay tôi.

Kéo tay tôi chạm lên phần cơ ngực săn .

Tôi hoàn toàn đơ người.

Dưới đầu ngón tay là phần ngực rắn như đá.

Những giọt nước chưa kịp lau khô chảy xuống,

Lướt qua tám múi cơ bụng rõ ràng rành mạch.

đường “v-line” quyến rũ.

Ngón tay tôi chạm đến đâu, nơi đó như nổi da gà.

Rõ ràng là cậu ta chủ động châm lửa trước.

Khóe mắt tôi liếc thấy vành tai Trình Dự đỏ bừng lên,

Hơi thở cũng trở gấp gáp.

Tôi trêu ác, khẽ chọc vào rồi còn nhéo nhẹ ba giây.

Chỉ vài , Trình Dự đã có phản ứng rõ ràng.

Tôi nở nụ cười đắc ý, cong môi hỏi:

“Muốn chị giúp không?”

Trình Dự cười dịu dàng nhìn tôi:

“Chị dám không?”

“Chị .”

Xem ra lúc nãy tôi chỉ tay ra hiệu cho cậu ta đi tắm mà tay còn run,

Cũng đã bị cậu ta phát hiện rồi.

Tôi đứng dậy, bất ngờ dùng sức đẩy Trình Dự ngã xuống giường.

“Ai nhát cơ ?”

04

Sáu giờ sáng.

Tôi bị đánh thức bởi cuộc gọi của Phó Chính Thanh.

Trình Dự lầu bầu không hài lòng, vươn tay định ôm tôi vào lòng.

Tôi tránh khỏi cử động của cậu ta, cắn răng chịu đau nhức mà ngồi dậy,

Lượm từng món quần áo dưới đất mặc vào.

Mãi đến khi bước ra khỏi , Trình Dự vẫn chưa tỉnh dậy.

Trái tim treo lơ lửng của tôi cũng nhẹ bớt một nửa.

Đến công ty, Phó Chính Thanh mặt lạnh như băng,

Nhìn thấy tôi vẫn mặc bộ đồ hôm qua, sắc mặt anh ta càng khó coi hơn:

“Em đã đi đâu đêm qua vậy?”

“Không về nhà.”

“Không biết là anh sẽ lo ?”

Tôi kéo ghế ngồi xuống, giọng hờ hững:

“Có chuyện thì nói thẳng đi.”

Phó Chính Thanh sững người, khó tin nhìn tôi:

“Anh mấy người kia đã chờ em ở riêng đêm.”

“Vốn là tổ chức tiệc mừng cho em mà.”

đêm em không về, điện thoại cũng không trả lời,

Em không cảm thấy mình giải thích cho anh sao?”

Tôi chợt nhớ lại những lời anh ta nói đêm qua, lại đầu buồn nôn.

“Được rồi, em giải thích đây.”

“Em bận việc. Được chưa?”

Anh ta nhíu mày:

“Cổ em bị vậy?”

Tôi giật mình — tối qua rõ ràng đã không cho Trình Dự cắn, vậy mà cậu ta vẫn cố chấp.

Chưa kịp ra lời giải thích,

Phó Chính Thanh đã tự động “hiểu” ra, tự nói một mình:

“Anh đã bảo em đeo vòng đuổi muỗi rồi, em cứ không chịu.”

“Giờ thì hay rồi. Muỗi đầu hè độc lắm đấy.”

Tôi lảng tránh:

“Lần sau em sẽ đeo.”

Rồi cố ý chọc anh ta:

anh không đó là dấu hôn đấy ?”

Phó Chính Thanh khựng lại, cười khan một tiếng,

Nhưng thấy tôi không cười, sắc mặt anh ta cứng lại.

Giọng khàn khàn cất lên:

“Em… sao em không phủ nhận?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương