Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjruFF5OR
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Họ không ở nhà, tôi là người trông em. Nó nghịch ngợm, thấy đồ của người khác liền đòi. Tôi ngăn lại nó đẩy tôi ngã, tự đi lấy.
Rồi không cẩn thận ngã, nó lại khóc toáng lên bị giết.
Tôi dỗ dành, lại là trận đòn từ bố mẹ.
Tôi cúi đầu, nói nhỏ:
“Em không biết…”
Lý nắm lấy tay tôi:
“ , ngẩng đầu lên.”
Tôi ngước nhìn. Ánh mắt kiên định, chứa hàng ngàn tia sáng:
“ , có một cách có thể thay số phận. Em có muốn không?”
Thay số phận?
Tôi nhìn , mắt đỏ hoe, rồi gật đầu mạnh mẽ.
“Học tập.”
“Để những kẻ coi thường em, khinh rẻ em, người một… trở thành bàn đạp em bước lên trên!”
Giọng vang vọng, dứt khoát.
“Vâng.” — tôi nghẹn ngào đáp.
đến nhà, nhà đã cơm xong.
Tôi giống người vô hình, ba người họ ngồi cùng nhau, nói cười vui vẻ.
“Bằng Bằng, hôm nay giáo dạy vậy con? Kể ba mẹ nghe đi nào.”
Ba mẹ tôi – những người luôn gắt gỏng trên điện thoại – lúc này lại dịu dàng chưa thấy.
Bằng đang game trên điện thoại, nghe thấy họ hỏi, cậu cau có:
“Đừng có nói nữa! Không thấy con đang game à!”
Ngay sau là âm thanh nhân vật game bị “chết”.
Cậu ném điện thoại lên bàn, gào lên:
“Đều tại ba mẹ ! Con c.h.ế.t rồi, ba mẹ hài lòng chưa?!”
Ba mẹ tôi vội vàng dỗ dành:
“ rồi, rồi, là ba mẹ sai, c.h.ế.t rồi cũng không sao mà, lát nữa sống lại mà.”
Rồi họ mang món ngon lên trước mặt cậu :
“Bằng Bằng à, đây là sườn ngon ba mẹ dậy sớm ra chợ mua con đấy, thử đi.”
“Đúng đúng, xong rồi chiếc ô tô điều khiển ba mua con nhé, năm trăm đồng đấy!”
Bằng lộ vẻ chán ghét:
“Giờ mấy cái ô tô điều khiển chứ? lớp con cũng mấy chiếc xe mini lái , mấy chục triệu lận!”
Nói xong, cậu ném bát xuống đất:
“Không nữa! Dở muốn chết!”
Chiếc bát vỡ tan, sườn cơm đầy ú ụ văng ra sàn.
“Bằng Bằng!”
“Bằng Bằng!”
Bằng chui tọt phòng mình.
Tôi đứng nhìn vở kịch diễn ra, định lặng lẽ quay phòng đột nhiên có bàn tay túm lấy tóc tôi:
“Đồ sao chổi! Mày là nhà tao loạn ngay!”
Tôi đau quá hít một hơi lạnh:
“Ba!”
“La cái mà la! Đồ điềm gở! đòi tiền hôm nay hả? Mau dọn đống dưới đất kia sạch, không dọn đêm nay cút ra khỏi nhà!”
Một cú đá nặng nề lưng khiến tôi ngã sấp xuống mảnh sành.
Ngón tay đau nhói, tôi hét lên, lại thêm một cú đá:
“La cái ! Trầy xíu da cũng la! Nghe nhức đầu!”
Mẹ tôi lạnh lùng nhìn rồi gom món có thịt trên bàn đi:
“Dọn xong mới .”
“Dựa đâu?” – Tôi bất ngờ lên tiếng – “Đâu tôi làm đổ, sao bắt tôi dọn? Người dọn là Bằng!”
hai sững sờ – lần đầu tiên tôi phản kháng.
“Mày muốn phản à?!”
“Mày là con gái, sinh ra là để làm việc nhà, lấy chồng, đẻ con! Em mày sau này sẽ có tiền đồ, không mày làm làm? Mau đưa cây chổi đây!”
Mẹ đưa chổi ba, ba dùng nó đánh tôi.
Tôi co người lại, cố gắng che đầu.
Đau… nhưng dần rồi cũng đau.
Tôi nghĩ: Tại sao vì là con gái mà tôi làm việc nhà, lấy chồng, sinh con?
Tôi không tin điều .
Tôi sinh ra là để đạp lên Bằng họ mà sống!
Đây là lần phản kháng thực sự đầu tiên của tôi.
Có lẽ vì đã đánh tôi nên phần việc nhà lại mẹ tôi làm.
Tôi trở lại phòng, lén mở áo, lấy dầu xoa cồn iốt ra bôi chút một.
Sau mở ngăn kéo nhỏ đã lâu không đụng đến.
Bên là những tấm giấy khen tôi nhận: giải Nhất, Nhì, Ba, Học sinh Giỏi – xếp thành một chồng dày.
Tôi nghĩ, cần mình cố gắng đủ nhiều, giỏi hơn em trai, bố mẹ sẽ yêu tôi hơn một chút.
Tôi vui mừng đem giấy khen khoe họ.
Nhưng họ liếc qua, rồi khinh bỉ ném sang một bên:
“Con gái học giỏi để làm ? Sau này cũng lấy chồng làm dâu người !”
“Học lắm cũng chẳng nên cơm cháo , thà ở nhà nấu cơm, rửa bát hơn.”
Sau , họ lại vui vẻ đùa với thằng em vòng tay:
“Bằng Bằng nhà sau này nhất định thành tài~ Danh dự họ là nhờ con!”
mắt họ, tôi là kẻ ngoài cuộc – dù có bao nhiêu vinh quang cũng vô dụng.
Tôi chán nản, bỏ bê học hành, tụt xuống nhóm cuối lớp.
họ cũng chẳng buồn bận tâm – thể mới là đúng với “con gái”.
“ , người khác không thể quyết định cuộc đời con. Con là chính con. Hãy sống vì bản thân.”
Tôi hít sâu, lấy sách vở ra, bắt đầu học lại từ đầu.
Nếu học hành là cách duy nhất thay số phận – dù có đánh mạng sống, tôi cũng sẽ cố.
Tôi bắt đầu đi học từ sớm, muộn. Luôn là người đến trường đầu tiên sau cùng.
Ba mẹ chẳng gặp tôi sáng lẫn tối, dường tâm trạng họ tốt hơn.
Tôi cứ nghĩ cần không chạm mặt họ, sẽ không bị ghét bỏ.
Nhưng tôi đã lầm.