Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1g74MprWoc

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

1.

Cha tôi là một kẻ lang bạt giang hồ, rải rác dấu chân phong lưu khắp nơi.

Hồi trẻ, ông dựa vào khuôn mặt điển trai của mình, không mất một đồng sính lễ nào mà lừa mẹ tôi về làm vợ.

Mẹ kể rằng khi ấy, ông hứa hẹn rất hay, nào là sẽ chăm chỉ làm việc, xây dựng tổ ấm nhỏ hạnh phúc.

Nhưng sau gần ba năm kết hôn, ông không lo làm ăn mà chỉ ăn chơi trác táng, suốt ngày say xỉn, cờ bạc, thậm chí còn trăng hoa bên ngoài. Về nhà? Hầu như chẳng thấy mặt đâu.

Mẹ tôi nhiều lần khuyên nhủ, nhưng đáp lại chỉ là những trận đòn trong cơn say.

Có lần, ông ta đẩy mẹ tôi xuống sofa rồi thẳng tay đánh. Máu thấm lên nệm, khiến mẹ phải bồi thường 500 tệ cho chủ nhà.

Khoản tiền đó chẳng khác gì giọt nước tràn ly, khiến gia đình vốn đã túng quẫn lại càng khốn khó hơn.

Mẹ tôi khóc cạn nước mắt mỗi ngày.

Một lần, trong bữa ăn với bạn thân, mẹ tôi uống chút rượu. Khi men say vừa ngấm, bà lại bỗng tỉnh táo hơn bao giờ hết, quyết định ly hôn với cha tôi.

Nhưng đúng vào thời điểm quan trọng, mẹ phát hiện mình đã mang thai.

Bà không muốn con mình sinh ra trong một gia đình đơn thân. Hơn nữa, cha tôi mỗi khi làm sai lại tỏ ra vô cùng hối lỗi, quỳ xuống cầu xin tha thứ.

Cuối cùng, vì tôi, mẹ quyết định nhẫn nhịn.

Một lần không sính lễ, cộng thêm vô số lần bị đánh mà không dám chống trả, khiến cha tôi càng tin chắc rằng mẹ không thể rời bỏ ông ta.

Và thế là…

Những trận bạo hành ngày càng tàn nhẫn hơn, ngay cả khi mẹ đang mang thai hay trong thời gian ở cữ cũng không thoát khỏi đòn roi.

Lần tệ nhất, cha tôi thậm chí còn giẫm lên đầu mẹ, đứng trên cao nhìn xuống rồi nhổ nước bọt lên mặt bà.

“Cô không lấy được một đồng sính lễ, cô chính là thứ đàn bà rẻ mạt!”

“Cho dù có ngày tôi dẫn tiểu tam về ngủ ngay trên giường này, cô cũng phải mở mắt ra mà nhìn, mà nghe, còn phải nấu cơm, giặt quần áo, hầu hạ tôi đàng hoàng!”

Rồi tôi chào đời.

Mẹ tôi dồn hết tâm huyết vào tôi, không còn bận tâm đến cha nữa.

Theo lời bà, chỉ cần tôi biết mình có một người cha để không cảm thấy tự ti, như vậy là đủ.

Còn những thứ khác, bà không mong cầu, cũng chẳng dám hy vọng.

Sự thật đúng là như vậy.

Từ khi có ký ức, tôi chưa bao giờ được cha ôm lấy một lần, càng không nói đến chuyện ông ấy dạy dỗ hay mua đồ chơi, trò chơi cho tôi.

Tôi và mẹ như những người ngoài cuộc.

Chúng tôi là hai người thân thiết nhất, có thể nói là sống dựa vào nhau mà tồn tại.

Còn cha tôi? Chỉ như một người qua đường.

Hôm nay có thể nhìn thấy ông ta, nhưng có khi cả tuần, thậm chí nửa tháng sau cũng chẳng thấy bóng dáng đâu.

Còn tiền sinh hoạt? Mẹ tôi chưa từng nhận được một xu nào từ ông ấy.

Bà lão hàng xóm tầng trên là một người tốt.

Bà biết hoàn cảnh của chúng tôi, cũng biết cha tôi chỉ là một kẻ lông bông, vô dụng.

Thương cảm cho tôi, bà không chỉ đem những món đồ chơi cháu bà không còn chơi nữa cho tôi, mà còn thuê mẹ tôi lên giúp dọn dẹp, nấu ăn, mỗi lần đều trả một ít tiền công.

Nhờ đó, tôi và mẹ không còn phải chịu đói nữa.

Nhưng những ngày tháng bình yên ấy không kéo dài lâu.

Chẳng bao lâu, cha tôi phát hiện ra chuyện này.

Ông ta chất vấn mẹ mỗi tháng kiếm được bao nhiêu, nếu không nói thì đánh đập không nương tay.

Nếu tôi lao vào bảo vệ mẹ, ông ta sẽ đánh cả tôi.

Một bàn tay của ông ấy cũng đủ nhấc bổng đứa trẻ năm, sáu tuổi như tôi rồi ném văng đi thật xa.

Cuối cùng, mẹ tôi đành phải nhượng bộ, thậm chí còn đồng ý mỗi tháng đưa cho ông ta 1.000 tệ.

Tôi nhớ rõ, bà lão hàng xóm đã từng hỏi mẹ tôi:

“Tại sao không báo cảnh sát? Bạo hành gia đình là phạm pháp đấy!”

Câu trả lời của mẹ, đến giờ tôi vẫn không thể nào quên.

Mắt bà rưng rưng, giọng run rẩy:

“Nếu ly hôn, tôi và con chắc chắn sẽ chết.”

“Ông ta dám làm chuyện đó.”

Sau đó, một biến cố lớn xảy ra trong gia đình tôi.

Ông bà ngoại tôi gặp tai nạn xe và qua đời.

Chiếc xe tải gây tai nạn hoàn toàn có lỗi, vì vậy mẹ tôi – là con gái duy nhất – nhận được khoản bồi thường lên đến cả triệu tệ.

Thời gian ấy, tôi và mẹ sống trong nỗi bất an và tuyệt vọng tột cùng.

Chúng tôi không chỉ phải chịu đựng nỗi đau mất đi người thân yêu nhất, mà còn phải luôn cảnh giác, đề phòng cha tôi.

Cha tôi bắt đầu đe dọa mẹ con tôi.

Ông ta nói nếu không giao nộp số tiền bồi thường, ông ta sẽ giết chết cả hai mẹ con tôi.

Và đó cũng là lần đầu tiên mẹ quyết định báo cảnh sát.

Nhưng bạo lực gia đình vốn khó thu thập chứng cứ, hơn nữa, lúc ấy cha tôi chưa thực sự ra tay làm hại chúng tôi.

Cảnh sát chỉ có thể hòa giải, cảnh cáo ông ta không được làm bậy.

Chúng tôi cầm cự hơn một tháng, trong thời gian đó, mẹ đưa tôi đến ở khách sạn để lánh nạn.

Nhưng rồi một đêm nọ, cha tôi phá cửa xông vào.

Tôi và mẹ hoảng sợ, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Nhưng ông ta không đánh đập, không gào thét, chỉ ngồi lặng lẽ trên ghế sofa, gương mặt vô cảm, thốt ra một câu:

“Đưa tiền cho tôi. Tôi muốn đầu tư, tôi muốn đổi đời. Nếu không, sống cũng chẳng có ý nghĩa nữa… Đến lúc đó, tôi sẽ kéo cả hai mẹ con cô theo cùng.”

Nói xong, ông ta đứng dậy, rời đi.

Lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng này của cha, mẹ tôi run rẩy.

Bà ôm tôi vào lòng, vuốt nhẹ mái tóc tôi, giọng thì thào:

“Mẹ xin lỗi con.”

“Chờ con học xong cấp ba, mẹ nhất định sẽ ly hôn.”

“Có số tiền này, cha con chắc sẽ không dám ra tay tàn độc với chúng ta nữa.”

Vậy là cha tôi đạt được mục đích.

Dùng đe dọa và ép buộc, ông ta chiếm được toàn bộ số tiền bồi thường của ông bà ngoại tôi.

Nhưng ông ta lại rất may mắn, đúng thời điểm, đúng xu hướng.

Lần đầu tiên trong đời làm ăn, cha tôi lại thành công.

Công việc kinh doanh khởi sắc, tiền bạc đổ về như nước.

Ông ta có tiền rồi, cũng có tự tin hơn.

Việc đầu tiên sau khi thành công là gì?

Là đề nghị ly hôn với mẹ tôi.

Nhưng lần này, mẹ tôi không đồng ý.

Mẹ nói:

“Cả đời tôi đã quá bi thảm, quá nhẫn nhịn, đã chịu đựng ông suốt bao nhiêu năm.”

“Bây giờ ông phát đạt rồi, ông muốn ly hôn là ly hôn sao?”

Lòng tự tôn của cha tôi bị thách thức.

Có tiền trong tay, ông ta càng trở nên ngang tàng, càng muốn làm gì thì làm.

Cha tôi túm tóc mẹ, định giáng xuống một trận đòn.

Nhưng lúc đó, tôi đã hiểu chuyện.

Tôi liều mạng lao vào đánh ông ta, vừa đấm vừa hét:

“Tôi sẽ báo cảnh sát! Tôi sẽ cho ông vào tù ngồi mọt gông!”

Lần này, cha tôi lại chùn bước.

Ông ta không còn ngang ngược, không còn tự tin như trước.

Từ khi có tiền, ông ta đã có điểm yếu.

Sự nghiệp của ông ta chính là điểm yếu đó.

Với một “doanh nhân thành đạt”, nếu chuyện bạo hành gia đình bị phanh phui, danh tiếng sẽ bị hủy hoại, ảnh hưởng trực tiếp đến công việc làm ăn.

Vậy nên, ông ta đành phải lặng lẽ bỏ đi.

Cũng chính từ giây phút ấy, mẹ tôi nhận ra rằng chúng tôi đã có một thứ có thể bảo vệ mình.

Số tiền bồi thường một triệu tệ…

Ít ra cũng không bị cướp mất một cách vô ích.

Từ sau đó, chúng tôi bắt đầu đòi tiền sinh hoạt phí từ cha.

Không đưa?

Chúng tôi khóc lóc, la hét, làm ầm lên.

Vẫn không đưa?

Chúng tôi kéo nhau đến công ty ông ta giăng biểu ngữ.

Vì sĩ diện, vì hình tượng mà ông ta tự xây dựng, cha tôi buộc phải móc tiền ra, mỗi lần một ít, nhưng ít nhất cũng đủ để hai mẹ con tôi duy trì cuộc sống.

Ông ta không còn dám nhắc đến chuyện ly hôn, nhưng cũng không về nhà nữa.

Mỗi ngày của ông ta đều là tiệc tùng, rượu chè, từ khách sạn này đến khách sạn khác.

Khi thì ôm thư ký, lúc lại quấn quýt với nữ nhân viên, tiêu diêu hưởng lạc.

Thậm chí, khi quá đắc ý, ông ta còn đưa phụ nữ về nhà, làm loạn ngay tại đây.

Mỗi khi những thanh âm xấu hổ vang lên trong đêm khuya, mẹ tôi đều ôm tôi vào lòng, dùng tay bịt chặt tai tôi.

Nhưng từ rất lâu rồi…

Bà không còn rơi nước mắt nữa.

Càng lớn, tôi càng hiểu chuyện.

Cho đến một ngày, tôi không thể kìm nén thêm nữa mà hỏi mẹ:

“Loại tình cha con như thế này, từ đầu đến giờ, còn giữ lại có ý nghĩa gì không?”

Nỗi đau và hận thù đã ăn sâu vào tôi từ lúc có ký ức đến tận bây giờ.

Còn về tình phụ tử?

Tôi chưa từng cảm nhận được dù chỉ một chút.

Nhiều năm trôi qua, khi nghe tôi hỏi, mẹ tôi nghẹn ngào bật khóc.

Nhưng bà lại nói một câu mà đến tận bây giờ tôi vẫn không thể quên:

“Trước đây mẹ thật ngốc, không hiểu ra được. Một tình cha như vậy, thà rằng không có còn hơn.”

“Nhưng bây giờ, mẹ phải nghĩ cho tương lai của con.”

Tôi đã nghiền ngẫm câu nói này suốt mười năm.

Và rồi, khi tôi 22 tuổi, vào một ngày bình thường, tôi và mẹ đang ngồi nhà làm bánh sủi cảo, thì bỗng nhiên bệnh viện gọi đến.

Họ bảo chúng tôi phải lập tức đến ngay.

Cha tôi gặp chuyện rồi.

Khoảnh khắc ấy, một tia sáng lóe lên trong đầu tôi.

Tôi đột nhiên hiểu ra ý nghĩa thực sự của câu nói đó!

Tôi và mẹ vội vã buông công việc trong tay, lao đến bệnh viện.

Trên đường đi, chúng tôi liên tục nhìn nhau.

Không có đau đớn, không có bi thương.

Chỉ có sự mong đợi và phỏng đoán.

Khi đến bệnh viện, chúng tôi cuối cùng cũng nhẹ nhõm thở phào.

Bác sĩ nói cha tôi đã gặp tai nạn xe do phóng nhanh vượt ẩu.

Tình hình rất nghiêm trọng, cần người nhà ký vào đơn đồng ý phẫu thuật.

Tôi và mẹ bước vào phòng ICU, nhìn cha toàn thân cắm đầy ống dẫn.

Tôi không thấy đau lòng chút nào.

Trái lại, tôi chỉ chú ý đến việc ông ta đang cố gắng viết thứ gì đó.

Mẹ tôi phản ứng nhanh hơn tôi.

Bà lao đến, một tay hất văng cây bút, nước mắt lã chã rơi xuống, nghẹn ngào nói:

“Chồng ơi! Em không cho anh viết di chúc! Anh nhất định sẽ sống thật lâu mà!”

Tôi bước lên nhìn.

Thì ra, cha tôi đang định để lại toàn bộ tài sản cho tiểu tam và đứa con riêng.

Với thân thể bị thương nặng, ông ta phải cố gắng lắm mới viết được vài nét nguệch ngoạc.

Tôi lập tức quỳ xuống, cầm lấy bản di chúc xé thành từng mảnh.

“Bố yên tâm! Bố vẫn còn có con! Sau này con sẽ thay bố quản lý công ty thật tốt!”

“Tuyệt đối không để công sức cả đời của bố uổng phí!”

Ngoài cửa, các bác sĩ và y tá chứng kiến cảnh tượng ấy đều xúc động rơi nước mắt.

Ai nấy đều cảm thán:

“Ông ấy thật may mắn! Có một người vợ hiền lương và một đứa con hiếu thảo!”

Cha tôi tức đến đỏ bừng cả mặt, miệng cắm ống thở, ú ớ gào lên nhưng không thể nói thành lời.

Ông ta muốn vươn tay chộp lấy bút và giấy.

Tôi dứt khoát vớ lấy, ném thẳng vào thùng rác.

Cắt đứt hoàn toàn hy vọng cuối cùng của ông ta.

Cơn giận ngập trời khiến cha tôi nghẹn đến mức trúng gió, mắt trợn ngược rồi ngất xỉu ngay tại chỗ.

Bác sĩ và y tá vội vàng lao đến cấp cứu.

Nhưng tôi giơ tay chặn lại, khẽ thở dài, đôi mắt rưng rưng đầy bi thương:

“Bố tôi vừa nói… sống như thế này không còn tôn nghiêm nữa…”

“Hãy rút ống thở, để ông ấy ra đi thanh thản!”

Có lẽ dù đang hôn mê, cha tôi vẫn nghe thấy lời này.

Máy đo nhịp tim nhấp nháy điên cuồng.

Sau đó—

Một đường thẳng tuyệt đối xuất hiện trên màn hình.

Tiếng “tít—” kéo dài vô tận.

Bác sĩ nhanh chóng kiểm tra, rồi tiếc nuối quay sang tôi và mẹ, giọng đầy cảm thông:

“Xin lỗi, ông ấy đã không qua khỏi.”

Tôi gật đầu nhẹ, cúi đầu ra vẻ đau khổ, vừa khóc vừa lau nước mắt.

Nhưng trong lòng tôi—

Sướng phát điên!

Không cần đưa vào nhà xác.

Ngay sau khi lấy giấy chứng tử, tôi và mẹ lập tức đưa thẳng đến lò hỏa táng.

Xử lý xong xuôi—

Tôi cầm lấy bình tro cốt, lạnh lùng hất thẳng ra ngoài.

Tro bụi bay lả tả, tan vào không khí.

Không còn dấu vết.

Không còn kẻ khiến chúng tôi phải khiếp sợ.

Cầm theo giấy chứng tử, tôi tìm ngay một luật sư giỏi nhất, trả một khoản tiền khổng lồ để giải quyết thủ tục thừa kế tài sản trong vòng nửa ngày.

Đúng vậy.

Chỉ trong một ngày ngắn ngủi—

Tôi từ một kẻ nghèo rớt bỗng chốc hóa thành tỷ phú!

Tùy chỉnh
Danh sách chương