Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/802CtHlLb1
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
4
Sáng sớm hôm sau, khi ta tỉnh dậy thì Thịnh Lan Đình đã rời đi.
Ta cẩn thận nhìn lại y phục, sau khi xác nhận không có bất kỳ tổn hại nào mới thở phào nhẹ nhõm.
Vương quản gia từ bên ngoài bước vào, phía sau là vài tỳ nữ bưng đồ rửa mặt tiến lên bày biện từng món.
Ông cúi người hành lễ:
“Vương phi, bữa sáng đã chuẩn bị xong, mời người chốc nữa hãy dùng bữa.”
“Thêm nữa, Vương gia biết người thích đọc sách nên đặc biệt dặn nô tài nhắn rằng người có thể tự do ra vào thư phòng.”
Nhìn đám tỳ nữ định tiến đến, ta bất giác cảm thấy bối rối.
Dẫu được ca ngợi là công tử bậc nhất nhờ tài mạo song toàn, nhưng ở Thẩm phủ, cuộc sống của ta lại chẳng lấy gì làm vẻ vang.
Mẫu thân ta chỉ là một kỹ nữ thanh lâu, sau một đêm mưa gió với phụ thân thì có ta, rồi sau đó bà nhập phủ làm thiếp.
Kế mẫu xem bà như cái gai trong mắt, ngày ngày hành hạ.
Không lâu sau khi sinh muội muội, bà không thể chịu đựng thêm nên đành rời bỏ nhân thế.
Từ đó, ta cũng chẳng khác gì kẻ hầu người hạ trong Thẩm phủ.
Cơm thừa, áo cũ, đó là những gì ta nhận được.
Nếu không phải vì phụ thân xem trọng tài học của ta từ nhỏ, có lẽ ta cũng đã đi theo mẫu thân.
Nào có được đối xử như một công tử trong danh gia vọng tộc?
Lúc này bỗng có người hầu hạ thật khiến ta không quen.
Vương quản gia mỉm cười:
“Vương phi đừng ngại, người là chủ nhân của Vương phủ, tất nhiên mọi việc đều là điều nên làm.”
Ta không nhịn được mà bật ra:
“Vậy từ nay đừng gọi ta là Vương phi nữa, nghe chối tai quá!”
Không ngờ Vương quản gia lập tức đáp:
“Được, thưa Vương phi.”
Ta suýt nữa thì hộc máu vì tức giận.
Sau bữa sáng, khi ta đang định đến thư phòng xem thử thì bỗng từ xa có một nữ tử chạy tới.
Khuôn mặt tuyệt mỹ, phong thái quý phái.
Vương quản gia ngay lập tức cúi người hành lễ:
“Nô tài bái kiến công chúa.”
Ta hiểu ra, nàng chính là muội muội của Thịnh Lan Đình, công chúa Triều Hoa – Ngụy Sở Hi.
Đôi mắt nàng mở to nhìn chăm chú vào ta, trong đôi mắt đẹp đó là sự kinh ngạc khó có thể giấu diếm.
“Ngươi chính là nhị tẩu sao? Một mỹ nam phong hoa tuyệt đại! Quả đúng là còn đẹp hơn cả các cô nương!”
“Ta nghe nói nhị ca còn cho phép ngươi vào thư phòng. Trời ạ, thư phòng đó từ trước đến nay chẳng ai được bước vào đâu!”
Nhị tẩu cái gì mà nhị tẩu!
Chỉ là một thư phòng cũ kỹ, có gì đáng kinh ngạc chứ?
Nhưng nhìn thấy gương mặt xinh đẹp yếu ớt kia, ta cố nhịn không bật lại nàng.
Ta mỉm cười:
“Công chúa cứ gọi ta là Vân Hiên là được.”
Không hiểu vì sao, khuôn mặt nàng bỗng trở nên ửng đỏ, càng làm tôn thêm nét kiều diễm động lòng người.
Đúng lúc đó, một bóng người bất chợt xuất hiện vòng tay ôm chặt lấy eo ta.
Ta mất đà ngã vào một lồng ngực quen thuộc.
Không cần đoán cũng biết là ai.
Thịnh Lan Đình, hắn định làm gì đây?!
Giữa ban ngày ban mặt mà hai đại nam nhân ôm ấp nhau, danh dự của ta còn gì nữa chứ!
Thà rằng ta chết đi cho xong.
Nhưng éo le thay, hắn cao hơn ta một chút nên đầu ta vừa khéo tựa vào ngực hắn trông chẳng khác nào một con chim nhỏ đang nép vào người.
Quả nhiên, Ngụy Sở Hi bên cạnh phì cười một tiếng, rồi nàng vội vã quay người bước đi:
“À … ta không làm phiền phu thê hai người nữa, các người cứ tiếp tục!”
Đến cả Vương quản gia cũng đỏ mặt, đúng lúc lùi ra ngoài.
Ta muốn vùng ra để giải thích nhưng hắn càng ôm chặt hơn khiến ta gần như nghẹt thở.
Ta tức đến mức dùng hết sức đạp mạnh một cái, khi này hắn mới chịu buông ta ra.
“Thịnh Lan Đình, ngươi đừng có mà quá đáng!”
Ai ngờ hắn vẫn ung dung:
“Ngươi là Vương phi của ta, ta muốn làm gì thì làm!”
“Ngươi…”
Ta bị hắn chặn họng, không thốt nên lời nên chỉ đành quay lưng bỏ đi.
Không ngờ hắn lại nắm tay ta lần nữa, nhướng mày nói:
“Không muốn xem Thủy Kim Nguyên Thiếp của Nam Lâm tiên sinh sao? Ta nghe nói ngươi tìm nó đã lâu, chẳng lẽ không muốn xem?”
“Thật sao? Ngươi tìm được ở đâu? Là bản chính sao?”
Có lẽ vì quá kích động, ta hoàn toàn quên mất tay mình vẫn bị hắn nắm chặt.
5
Khác hẳn với những căn phòng lộng lẫy xa hoa khách, thư phòng lại mang một phong vị nhã nhặn độc đáo.
Giữa phòng, bếp than trong lò hương cháy rực, một cành mai đỏ được cắm trong bình lưu ly xanh biếc, lan tỏa hương thơm khắp nơi.
Đập vào mắt ta là một chiếc bàn dài rộng.
Bên trái chất đầy tấu chương, bên phải đặt một quyển sách, chính là Thủy Kim Nguyên Thiếp.
Ta không chờ nổi liền ngồi xuống, vừa định lật xem thì Thịnh Lan Đình cũng ngồi xuống bên cạnh.
Ta ngẩn người.
Hắn lại mỉm cười hỏi:
“Vương phi không phải muốn đọc sách sao?”
Nói xong, hắn không để ý đến ta nữa mà bắt đầu phê duyệt tấu chương.
Thật kỳ lạ, thường ngày khi đọc sách, ta luôn có thể không màng đến mọi chuyện bên ngoài.
Nhưng lúc này ta lại chẳng thể tĩnh tâm.
Ngay cả quyển chữ mẫu mà ta luôn mong mỏi cũng không làm ta tập trung được.
Thậm chí, ta còn vô thức liếc nhìn hắn bằng khóe mắt.
Ta bị làm sao vậy?
Không thể phủ nhận, dáng vẻ của Thịnh Lan Đình khi nghiêm túc thật khiến người ta khó rời mắt.
Khuôn mặt vốn lạnh lùng thường ngày giờ đây đầy vẻ trang trọng và bình tĩnh.
Thỉnh thoảng, khi hắn nhíu mày suy nghĩ như gặp phải vấn đề khó, ta cũng bất giác nhíu mày theo.
Đột nhiên hắn quay đầu lại, ánh mắt hai người chúng ta chạm nhau khiến ta lúng túng vô cùng.
Hắn cười nhạt:
“Vương phi đang lén nhìn ta? Sao thế, thích phu quân rồi à?”
A a a a a!
Ta sụp đổ!
Lại thêm cái quái gì mà phu quân nữa đây!
Ta cố gắng thương lượng với hắn:
“Chúng ta có thể không nhắc đến Vương phi và phu quân không? Dù sao, chúng ta đều là nam nhân!”
Hắn hơi ngẫm nghĩ, chớp mắt:
“Được thôi, vậy ta gọi ngươi là Tử Chiêu, ngươi gọi ta là ca ca, thế nào?”
Tử Chiêu là tên chữ của ta, hắn gọi cũng không sao.
Còn ca ca …
Ta cũng có vài bằng hữu thân thiết, thường xưng huynh gọi đệ. Nhưng nếu gọi Thịnh Lan Đình là ca ca…
Thật sự khiến ta khó mở miệng.
Ta lắp bắp:
“Đúng rồi, ngươi rốt cuộc … vì sao lại … cưới ta?”
Hắn nghiêng người tới gần, dừng lại cách ta chỉ vài tấc.
Ánh mắt hắn tràn ngập nhu tình như muốn hòa tan ta.
“Tử Chiêu, vì ta yêu ngươi.”
Lời này quá sức kinh động khiến ta nhất thời không biết đáp lại thế nào.
Tim ta đập loạn không ngừng.
Hắn khẽ cười rồi chuyển chủ đề, đẩy đống tấu chương trước mặt về phía ta:
“Tử Chiêu, nếu không có việc gì thì hãy giúp ta chép lại văn thư đi. Chữ của ngươi nổi danh khắp kinh thành, cũng để ta được dịp chiêm ngưỡng.”
Ta định từ chối, dù sao ta chỉ là thứ dân, không được tham gia chính sự.
Hắn lại nói:
“Giờ ngươi đã là người của Nhiếp chính vương phủ, cũng nên học hỏi một chút. Huống chi, ngươi không phải luôn muốn thi đỗ công danh sao?”
Ta ngẩn người lần nữa.
Hắn dường như luôn hiểu được suy nghĩ của ta.
Đúng vậy, ta một lòng muốn vào triều làm quan, không chỉ vì yêu thích đọc sách, mà còn để rời khỏi Thẩm phủ.
Ta hận cả nhà họ Thẩm, hận họ đã hại chết mẫu thân, hận họ đã đối xử hà khắc với ta và muội muội.
Chỉ khi công thành danh toại, ta mới có thể đưa muội muội rời khỏi nơi đó.
Mới có thể cứu nàng ra khỏi khổ đau, bảo vệ nàng một đời bình yên.
Vì thế ta đồng ý chép lại văn thư.
Không hiểu sao, ta bắt đầu thấy Thịnh Lan Đình thuận mắt hơn.