Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8pbJsqhIYS
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ta còn mơ hồ nhận ra, ánh mắt của hắn thường vô tình hay cố ý đặt trên người ta.
Thời gian dần trôi qua, ta cũng dần quen với điều đó.
Thậm chí, khi hắn không nhìn ta thì ta lại có chút mong chờ.
Ta kinh ngạc với sự thay đổi của chính mình.
Khi đang ngây người ra thì hắn bất ngờ nắm lấy tay ta, ánh mắt hắn chăm chú nhìn vào mắt ta:
“Tử Chiêu, ngày mai ngươi sẽ về nhà thăm phụ mẫu. Ca ca sẽ làm chủ cho ngươi, từ nay sẽ không ai dám ức hiếp ngươi nữa.”
Chính vào khoảnh khắc này, tim ta lại đập thình thịch.
Và lần nữa, ta quên rút tay mình ra khỏi tay hắn.
6
Trước cổng Thẩm phủ, ta cùng Thịnh Lan Đình vừa bước xuống xe ngựa liền thấy phụ thân đang cung kính chờ đợi.
Mặt mày ông ta đầy vẻ nịnh nọt:
“Hạ quan bái kiến Vương gia, ngài có thể…”
Nhưng Thịnh Lan Đình hoàn toàn không để tâm mà đi thẳng qua người ông ta, thậm chí còn không buồn liếc mắt một cái.
Sắc mặt phụ thân khó coi đến cực điểm.
Trong lòng ta cảm thấy vô cùng hả hê.
Tại tiền sảnh, Thịnh Lan Đình ngồi ở vị trí chủ tọa, phụ thân vừa định kéo ta sang dò hỏi tình hình thì đã bị hắn chặn lại:
“Tử Chiêu cùng muội muội đã lâu không gặp chắc chắn có nhiều chuyện muốn nói, mau đi đi.”
Trong lòng ta thầm cảm kích hắn.
Phụ thân còn định nói thêm gì đó, nhưng chỉ cần thấy một ánh mắt của Thịnh Lan Đình, ông ta lập tức không dám cử động.
Tại tiểu viện phía Tây, muội muội chạy tới ôm chặt lấy ta, nước mắt rơi không ngừng.
Ta an ủi nàng rất lâu mới khiến nàng bình tĩnh lại, nhưng thời gian không còn sớm nên ta đành luyến tiếc rời đi.
Khi vừa bước đến cửa tiền sảnh, ta nghe thấy bên trong có tiếng nói chuyện.
“Thẩm Tòng Tự, chuyện trước đây ngươi định đưa Tử Chiêu gả cho Vương Tiến, bản vương có thể không truy cứu. Nhưng nếu ngươi còn dám lợi dụng Tử Chiêu lần nữa, bản vương ngay lập tức giết ngươi, nghe rõ chưa?”
“Vâng, vâng, hạ quan không dám nữa.”
“Bản vương cũng sẽ đưa muội muội của Từ Chiêu đi. Còn về mẫu thân của Tử Chiêu…”
Giọng Thịnh Lan Đình ngừng lại một lát.
“Thẩm phu nhân, cái chết của mẫu thân Tử Chiêu là do ngươi gây ra. Có câu mạng đền mạng, bản vương nể tình ngươi đã lớn tuổi nên chỉ phạt đánh ba mươi trượng mà thôi!”
Kế mẫu hét lớn:
“Vương gia tha mạng, ta biết sai rồi, xin ngài tha mạng!”
Nhưng bà ta vẫn bị kéo ra ngoài, tiếng kêu thảm thiết vang khắp Thẩm phủ.
Thịnh Lan Đình tiếp tục nói:
“Lúc Tử Chiêu còn nhỏ từng bị đẩy xuống hồ băng, suýt nữa đã mất đi đôi chân. Thẩm Tư Khảm, để đôi chân của ngươi thay thế cho lỗi lầm ấy, được chứ?”
Chỉ nghe thấy tiếng “bịch” khi ai đó quỳ xuống.
Phụ thân quỳ lạy van xin:
“Vương gia, hạ quan cầu xin ngài, Tư Khảm là con trai trưởng của Thẩm gia, nếu nó mất đi đôi chân thì sau này còn mặt mũi nào mà nhìn người khác?”
Thịnh Lan Đình giận dữ:
“Sao? Ngươi muốn giữ thể diện hay muốn giữ mạng?”
Phụ thân rốt cuộc cũng cúi đầu sát đất:
“Hạ quan hiểu rồi.”
Ta lặng lẽ nghe hết mọi chuyện, trong lòng vừa thất vọng lại vừa cảm động.
Hóa ra, phụ thân nuôi dưỡng ta đến lớn chỉ để đưa ta cho kẻ khác.
Vương Tiến là Thượng thư bộ Lễ, trong phủ có vô số thị thiếp, không ai không bị hắn hành hạ đến chết.
Vì lấy lòng hắn, phụ thân căn bản không màng sống chết của ta.
Mà Thịnh Lan Đình cưới ta cũng chỉ là để cứu ta thoát khỏi tai họa.
Chính hắn đã cứu cả đời ta.
Cũng là hắn đứng ra thay ta làm chủ, lần lượt báo thù từng người nhà họ Thẩm.
Ta cảm thấy đôi mắt cay cay, rõ ràng nam nhi không thể rơi lệ, nhưng nước mắt lại không ngừng chảy xuống.
Thì ra, ta đã hiểu lầm hắn.
Khi Thịnh Lan Đình bước ra liền thấy hai mắt ta đỏ hoe, nước mắt lưng tròng.
Hắn khẽ cười rồi đưa tay lau nước mắt cho ta.
Sau đó lại nắm lấy tay ta:
“Đi thôi, chúng ta về nhà.”
7
Trên đường trở về, khi ta đang định nói lời cảm tạ với hắn thì xe ngựa bất chợt dừng lại, tiếp theo là tiếng giao đấu vang lên.
“Vương gia, không ổn rồi, có thích khách!”
Ta chưa từng thấy cảnh tượng như vậy nên trong lòng kinh hoàng tột độ.
Thịnh Lan Đình nắm lấy tay ta, ánh mắt kiên định:
“Đừng sợ, có ta ở đây.”
Nóc xe nhanh chóng bị bật tung, thuộc hạ của vương phủ đang kịch chiến với đám thích khách che mặt.
Đúng lúc đó, từng mũi tên sắc bén từ trên trời giáng xuống.
Thịnh Lan Đình lập tức chắn trước người ta, rút trường kiếm chống đỡ.
Nhưng số lượng mũi tên quá nhiều, hắn không cách nào cản hết được.
Chẳng mấy chốc, vai và chân hắn đều bị trúng tên, y phục đã thấm đỏ máu tươi.
Thế nhưng, hắn vẫn nghiến răng chịu đựng không để bản thân gục ngã, đôi mắt đỏ ngầu, cố hết sức bảo vệ ta.
“Tử Chiêu, ta nhất định không để ngươi xảy ra chuyện.”
Mắt ta đỏ hoe.
Đúng là kẻ ngốc mà.
May mắn thay, thích khách cuối cùng cũng bị tiêu diệt.
Ngay khi bọn chúng ngã xuống, Thịnh Lan Đình cũng không trụ nổi nữa, cơ thể đổ gục xuống đất.
Ta đau đớn hô lên:
“Người đâu! Cứu mạng! Mau cứu mạng!”
Tại vương phủ, khi thái y đến nơi thì Thịnh Lan Đình đã rơi vào hôn mê sâu.
Những chậu nước nhuộm đỏ máu liên tục được mang ra khiến người ta không khỏi xót xa.
Ta đứng ngoài cửa, lòng như có hàng vạn con thú dữ cắn xé, đau đớn đến nghẹt thở.
Ta không muốn hắn chết.
Ta muốn hắn sống, còn phải sống thật tốt.
Thái y bước ra, ông thở dài một hơi:
“Bẩm Vương phi, trên đầu mũi tên có tẩm kịch độc. Độc đã thấm sâu vào phổi, tuy hạ quan đã dùng thuốc tạm thời khống chế, nhưng liệu có qua được cửa ải này hay không thì phải xem ý trời.”
“Chỉ cần vương gia vượt qua thì mọi chuyện đều sẽ có hy vọng.”
Ta đẩy cửa, từng bước từng bước tiến đến bên hắn.
Trên giường, Thịnh Lan Đình mặt trắng bệch, hơi thở yếu ớt, đâu còn dáng vẻ khí khái như ngày thường?
Ta đột nhiên hối hận, vì bản thân chưa từng thật lòng cảm tạ hắn.
Lại càng chưa từng đối xử tốt với hắn.
Quản gia mang bát thuốc vào, ta kiên quyết tự tay đút cho hắn.
Nhưng từng thìa từng thìa đưa vào miệng hắn đều tràn ra ngoài, không cách nào nuốt xuống.
Cuối cùng, ta cũng hạ quyết tâm, ngậm một ngụm thuốc rồi trực tiếp truyền sang miệng hắn.
Hết lần này đến lần khác, cho đến khi cả bát thuốc đều được uống hết.
Ta nhìn hắn, khẽ thì thầm:
“Thịnh Lan Đình, chỉ cần ngươi tỉnh lại, ta sẽ ngoan ngoãn làm Vương phi của ngươi.”
8
Nửa tháng trôi qua, Thịnh Lan Đình vẫn chưa tỉnh lại.
Mỗi ngày, ta đều tự mình đút thuốc, thay thuốc, thay y phục và lau người cho hắn.
Trước đây, ta từng nghĩ, thân là nam tử mà làm những việc này thật mất mặt.
Nhưng bây giờ, dù là việc nhỏ nhất thì ta cũng chẳng cảm thấy phiền, trái lại còn tận tâm làm.
Trong kinh thành, tin đồn đã lan truyền khắp nơi.
Phần lớn đều nói Nhiếp chính vương bị thương nặng, e rằng khó giữ được mạng.
Chỉ sợ rằng cục diện triều đình sẽ có biến động lớn.
Nhiều quan viên không kiềm chế được đã tìm đến dò la tin tức, tất cả đều bị ta chặn ngoài cửa.
Ta kiên quyết khẳng định với bên ngoài rằng, thân thể Nhiếp chính vương không có gì đáng ngại, chỉ cần tĩnh dưỡng là được.
Nhưng ta không ngờ rằng Hoàng thượng sẽ đích thân đến.
Hiện giờ, Hoàng thượng mới mười bảy tuổi, ánh mắt vẫn mang theo nét ngây thơ đặc trưng của thiếu niên, trong sáng và ôn hòa.
Khi nhìn thấy ta, đôi mắt của cậu ta sáng lên, sau đó mỉm cười chào:
“Hoàng thẩm, người khỏe chứ.”
Không hiểu sao, lần này ta lại cảm thấy từ “hoàng thẩm” nghe cũng không tệ.
Cậu ta cười dịu dàng:
“Hoàng thẩm quả thực dung mạo như ngọc, phong thái như lan, hoàng thúc của ta thật có phúc.”
Nói đến đây, ánh mắt cậu ta thoáng hiện lên nét bi thương:
“Phải rồi, hoàng thúc thế nào rồi? Trẫm muốn vào thăm.”
Ta dẫn cậu ta đến bên giường của Thịnh Lan Đình, nhưng dù sao đó cũng là hoàng đế nên ta chỉ đứng ngoài cửa chờ đợi.
Không lâu sau, Hoàng thượng bước ra, đôi mắt đã đỏ hoe từ lúc nào.
Hẳn là cậu ta đã khóc.
Cậu nghẹn ngào dặn dò ta:
“Nếu hoàng thúc tỉnh lại thì hoàng thẩm nhất định phải báo cho trẫm biết ngay. Những ngày qua, trẫm luôn cầu nguyện cho hoàng thúc, chỉ mong người vượt qua được.”