Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6psfUihnDl

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Nhà kia hóa ra là một thự nằm lẻ loi trên một ngọn đồi. Nhìn bên ngoài cũng có thể thấy sự xa hoa, giàu có. Giàu thế này rồi ư? Hay nên mới giàu có thế này.

Anh trai Mạnh Tín nhấn chuông 3 lần có người ra mở cửa, một người phụ nữ tầm bốn mươi nhìn thấy họ có vẻ nghi kỵ vội hỏi:

– Mấy người là?

– Chúng tôi đến tìm Hứa Hiên, tôi Mạnh Phi là người quen của bà ấy.

– Để tôi hỏi lại bà chủ .

Ồ, hóa ra có quen người này, đến bây giờ mới đến

– Mẹ sao quen với bà ấy giờ mới tìm đến?

– Tháng trước con họp lớp cấp ba, mới gặp lại bà ấy, nói một lúc mới bà ấy thấy mấy năm nay, trước có theo học một người đạo hạnh thâm sâu. Mới bảo đưa con đến đây bà ấy sẽ có giúp. Bà ấy vốn là em của Hứa Nam, chủ thự này, nhưng vì vợ ta mất nên Hứa Hiên hiện đang là bà chủ quản lý thự này. Bà ấy không lấy chồng, chỉ . Mấy người này khó tính, hay soi xét nên hau đứa ăn nói nhớ cẩn thận.

Người phụ nữ lại ra mở cửa, vẻ mặt niềm nở hơn trước:

– Mời chị cùng các , bà chủ đang đợi phòng khách.

Phòng khách xa hoa đúng gia đình trâm anh, riêng bàn uống nước cũng rộng rãi khác , Hứa Hiên ngồi ghế phía trong, trên bàn là một ấm trà ấm nóng đang đợi họ. Khác với ấn tượng là một người đàn bà quyền lực. Hứa Hiên nhìn giống với một bà tiên hơn, mái tóc hoa râm búi cao gọn gàng, ánh mặt sáng dịu dàng nhìn họ:

– Nào, ngồi , là người quen cả. đây chắc là Quân, người Mạnh Phi nhờ ta giúp đỡ.

– Dạ.

Bọn họ ngồi nói một lát Hứa Hiên dặn dò người giúp chuẩn bị cơm và phòng nghỉ. Quân quan sát phòng khách một lúc, thấy phía lan can cầu thang tầng hai có vết cọ dây thừng cứa . Nhìn vẻ mặt sợ hãi của cả những người giúp khi họ bước căn thự này

– Bà Hứa, cho con xin mạn phép hỏi một ?

– Con cứ hỏi?

– Có gia đình mình mới trả qua gì không vui không?

Mẹ cô vội vàng đá chân cô:

– Cái con bé này, hỏi gì kỳ cục thế, Bà Hứa, bà đừng để ý, con nhỏ chưa gì.

Bà Hứa khẽ cười:

– Một cô bé thông minh, đúng , hai tháng trước, của ta, cũng là của anh trai Hứa Nam mới c.h.ế.t đây 2 tháng trước, lúc phát hiện nó treo cổ cầu thang. Cảnh sát kết luận là nó tự sát nhưng ta không tin.Ta vốn là nhưng không thuộc đồng cốt, không thể gọi hồn, ta chỉ bàn dương, không thể đụng âm.

– Hóa ra là . bà có thử mời người khác về để gọi hồn cô ấy lên không?

thử nhưng không gọi . Anh trai ta lại cực ghét mấy này nên không ai dám nhắc đến nữa. Ta mặc dù là nhưng không mấy cúng bái nên ấy cũng nhắm mắt ngơ.

tại sao bà lại theo nghề này ạ. chẳng sẽ mâu thuẫn với anh trai mình sao?- Mạnh Tín hỏi

Hứa Hiên khẽ cười:

– Ai cũng có số mệnh, nếu trái số mệnh cuộc sống đắng cay hơn nhiều. Chi bằng cứ thuận nước đẩy thuyền, đến đâu hay đến . Đây là số ta chịu, là nhân quả từ những kiếp trước.

Bọn họ người giúp dẫn lên tầng ba nghỉ ngơi, ngay cạnh phòng của Hứa Hiên, lúc này khi qua hàng làng tầng hai cô nhìn thấy một bức ảnh đen trắng, trong là một gia đình mặc quần áo theo phong ngày xưa. Nhà có bốn người nhưng nhìn ai cũng xác c.h.ế.t. Cô đứng ngắm nghía một lúc, dường những người trong ảnh đang nhìn chằm chằm cô, có cảm giác họ đang mỉm cười. Người giúp thấy cô bần thần nhìn ảnh vội lại lôi tay cô :

– Này, đừng nhìn , chúng tôi muốn trốn không đây

Quân ngạc nhiên, hỏi thêm:

– Sao lại muốn trốn không ạ?

– À, không có gì, nhìn hình hình thờ ấy , lại ảnh đen trắng nữa.

– Chị , nhà họ Hứa có nhiều người không ạ?

– Cũng tầm mười người, chưa kể giúp lái xe bảo vệ, là mười lăm người.

Đến chiều mẹ cô và anh trai Mạnh Tín về trước, Quân sẽ lại thêm hai ba ngày cùng Hứa Hiên để tìm giải quyết vấn đề của cô. Cô nhanh tay chụp lại bức ảnh gửi cho Bình Nguyên nhưng từ trưa đến giờ vẫn không thấy anh đọc tin nhắn. Cô định tối nay trước khi ngủ sẽ gọi lại cho anh, chắc có lẽ anh bận gì thôi. Giờ chỉ có mình cô lại, không khỏi thấy xa lạ và trống vắn. Hứa Hiên hẹn tối nay sẽ xem lại cho cô một quẻ xem rốt cuộc số mệnh cô là gì.

Hứa Hiên đứng nhìn cô của người bạn cũ, nhan sắc không có gì bật nhưng cốt con người khá tốt. Vận mệnh lại có chút đặc , cũng là một cô thú vị. Bà nhớ đến mình của ngày xưa, hồi bằng tuổi cô bây giờ, cũng đầy nhiệt huyết xông pha. Bà quay sang Quản gia Triệu Lý đứng cạnh:

– Cô bé kia là khách quý, nhớ tiếp đón cẩn thận. Hy vọng lời thỉnh cầu của ta hồi đáp.

Tùy chỉnh
Danh sách chương