Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6AcyhL27Sz

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

4

Bảng bán ra?

không thấy cái nào hết vậy?”

Mặt Tô Hoan lập tức tái mét,

ngón tay cầm sổ siết chặt đến bệch, run run:

“Tôi… tôi mới nhận sổ hôm qua,

chưa kịp… sắp xếp lại cho đầy đủ…”

“Chưa sắp xếp?”

“Cạch!”

Lý chủ nhiệm đập mạnh sổ kế toán xuống quầy, giọng đanh lại, cao vút hẳn lên:

“Lần trước xét duyệt cá nhân kinh doanh tiêu biểu,

anh mang cái bản báo này ra nói ngon nói ngọt!

Giờ thì ? Bảo là chưa kịp sắp xếp?”

Đúng lúc , tôi từ tốn bước lại,

đứng cách cửa chỉ vài bước,

giọng không lớn nhưng đủ cho tất cả rõ ràng từng :

“Lý chủ nhiệm, thật ra bảng số liệu đó là tôi mất đêm tính ra.

Đơn hàng tháng , chỗ chú Chu ở trạm lương thực còn giữ bản lưu.

Còn hóa đơn lẻ, tôi chép tay trong cuốn sổ bìa xanh để trong ngăn dưới quầy.

Hôm đó tôi xin đi dự hội nghị,

nhưng anh Trầm bảo—‘Hoan Hoan là người thành , nói khéo hơn’—rồi đẩy tôi ở nhà.”

Trầm Kiến Quốc lập tức quay phắt lại, mắt tóe lửa:

“Lâm Thẩm Di! Cô ở đây chia rẽ gây !”

Tô Hoan như bắt được cọng rơm cứu mạng,

chỉ tay vào tôi, giọng chát chúa vỡ vụn:

“Là chị !

Chị ta cố tình hại tôi!

Công thức nhào bột hôm qua là giả!

Men nở bị ghi thiếu một nửa!

Bột mới không lên men được!

Cả sổ sách cũng là do chị ta giấu mất hóa đơn!”

Tôi vẫn bình thản.

Rút từ túi xách ra cuốn sổ da bò cũ kỹ, mở ra một trang có kẹp công thức rõ ràng,

bước , trao tận tay cho Lý chủ nhiệm:

“Đây là bản gốc tôi dùng năm qua.

Lượng men nở, thời gian ủ, cách xử lý từng mẻ bột,

từng dòng ghi rõ không sai.

Còn tờ hôm qua tôi đưa chị Hoan Hoan—

là tôi chép lại theo yêu cầu của anh Trầm.

miệng anh nói:

‘Hoan Hoan là gái , không cần học kỹ như thế.’”

Lý chủ nhiệm cầm cả hai bản đối chiếu,

lông mày mỗi lúc một nhíu chặt.

Sắc mặt ông càng lúc càng đanh lại.

Trầm Kiến Quốc thấy không ổn, lập tức hùng hổ lao đến—

“Bốp!”

Một cái tát như trời giáng văng vào mặt tôi.

Tiếng vang rền, chát chúa giữa con buổi sớm,

gây sốc đến độ mọi người chết lặng.

Tôi loạng choạng, lùi hai bước,

vai đập mạnh vào khung cửa,

khóe môi rỉ máu.

“Trầm Kiến Quốc!

Anh dám ra tay đánh người trước mặt tôi?!”

Lý chủ nhiệm đập mạnh cây bút xuống ,

giận đến mặt đỏ bừng:

“Anh không muốn làm ăn nữa đúng không?!

Lần trước hồ sơ mở rộng tôi đã không duyệt vì nghi ngờ tư cách,

giờ xem ra—tôi đúng là không nhìn lầm người.”

Cánh tay của Trầm Kiến Quốc vẫn còn cứng đờ giữa không trung,

nhưng vừa thấy lời của Lý chủ nhiệm,

khí thế bốc đồng phút trước bỗng xẹp lép như quả xì hơi.

Anh ta vẫn cố vùng vẫy, giọng cãi chày cãi cối:

“Chủ nhiệm Lý, tôi… tôi nhất thời nóng nảy…

Là cô ta cố ý gây đấy chứ!”

“Gây ?”

Tôi lau vệt máu nơi khóe môi,

cười nhạt một tiếng, rồi rút từ túi ra một xấp tài liệu:

“Đây là bản nháp của bài thuyết trình hôm hội nghị.

Từng con số đều có vết sửa tay,

có cả chỗ tôi tính sai gạch đi làm lại.

Còn bản trong tay chị Hoan Hoan chỉ là chép lại y nguyên—

ông có thể so sánh viết nếu cần.”

Tôi hít một hơi, nhìn vào mặt Trầm Kiến Quốc, nói từng một:

“Anh ta đánh tôi,

vì sợ tôi nói ra anh ta để người khác đứng tên giành công lao.

Sợ ông , toàn bộ bản báo đem đi tranh giải—là đồ giả!”

Dân làng lúc này đã tụ lại một đám lớn, đứng chật cả lối.

Chị Trương – người đầu tiên bước ra, giọng không còn e dè:

“Đúng thế!

Lần trước tôi thấy Thẩm Di xách rượu chỗ lão Chu,

đổi được giá tốt cho bột .

Vậy mà Trầm Kiến Quốc lại đi nói khắp nơi là do anh ta đàm phán được!”

Mấy người làm khác cũng hùa theo:

“Tôi thấy tận mắt ảnh nhét sổ kế toán của chị Thẩm Di cho cô Hoan Hoan mà!”

“Hôm trước cô ta còn mắng chị là ‘con nhà quê’, ‘gái quê đanh đá’, tôi rõ mồn một!”

Tô Hoan mặt bệch, hoàn toàn loạn,

vừa níu lấy tay áo Trầm Kiến Quốc, vừa gào lên:

“Tất cả là lỗi của anh!

Nếu không anh ép tôi đứng tên,

tôi đâu có mất mặt như hôm nay?!”

Trầm Kiến Quốc cũng nổi điên, mắt đỏ ngầu, xô mạnh cô ta ra:

“Cô còn dám trách tôi?

Một mẻ bột cũng làm hỏng, sổ sách không ghi,

Tôi giữ cô lại làm gì cho bẩn tay?!”

Cả hai bắt đầu xô đẩy nhau giữa thanh thiên bạch nhật,

áo sơ mi của Tô Hoan bị giật rách,

móng tay cô ta cào lên mặt Trầm Kiến Quốc, để lại vài vết máu tươi chảy dài.

Lý chủ nhiệm đứng bật dậy, tay cầm bút “cạch” một tiếng đập xuống :

“Ghi vào biên bản!

Đình chỉ ngay giấy phép kinh doanh cá nhân của Trầm Kiến Quốc,

chờ điều tra!

Còn Tô Hoan – nghi ngờ làm giả tài liệu thi đua – xử lý theo quy định!”

Tiếng xì xào nổi lên khắp đầu cuối ngõ.

Có người khinh bỉ:

“Trầm Kiến Quốc đúng là kẻ bạc tình bạc nghĩa.

Vợ chồng năm mà lật mặt như trở tay!”

Có người xì xầm:

“Tô Hoan phá gia can người ta còn giả bộ nết na?

Đúng là trời không dung, đất chẳng tha!”

Tôi đứng ngoài rìa đám đông,

lặng lẽ nhìn tất cả diễn ra trước mắt—

một đống hỗn độn, nhơ nhớp, không còn gì liên quan đến tôi.

, tôi bước lên phía trước,

đứng đối diện Trầm Kiến Quốc,

lấy từ trong túi ra đơn ly hôn,

đưa trước mặt anh ta, giọng không lớn nhưng vang lên rõ mồn một:

“Giờ thì… ký vào đi.

Anh không ký cũng được,

nhưng Lý chủ nhiệm và cả bà con ở đây đều đang nhìn.

Mọi người đều thấy rõ:

anh là kẻ đánh vợ, cướp công,

nói một đằng làm một nẻo.

Để xem này,

anh còn dám ngẩng đầu sống ở thị trấn này không.”

Trầm Kiến Quốc nhìn chằm chằm vào hai đỏ như máu trên đầu tờ đơn: “Ly hôn”.

Rồi lại nhìn quanh—

là gương mặt đầy căm phẫn của dân làng,

là ánh mắt giận dữ từ Lý chủ nhiệm,

là cái tiệm một thời từng là niềm kiêu hãnh, giờ tan hoang như mớ bột chua vứt thùng rác.

Ngón tay anh ta run lên không kiểm soát được.

Cuối , vẫn cúi đầu,

lặng lẽ lấy dấu mực,

ấn lên đơn một dấu vân tay đỏ rực.

“Pạch.”

Tiếng vân tay dập xuống giấy vang lên rõ ràng giữa không khí lặng ngắt.

Một đời ảo vọng—chấm hết.

6.

Tôi nhét tờ đơn ly hôn vào túi vải,

mặt giấy vẫn còn dính nguyên vết mực đỏ nhòe ra từ dấu vân tay của Trầm Kiến Quốc.

Tôi vừa xoay người bước đi,

thì một người từ trong đám đông lao ra—Tô Hoan.

tay cô ta siết lấy cánh tay tôi, móng tay gần như bấu sâu vào da:

“Cô không được đi!

Cô làm loạn cả cửa tiệm,

giờ lại muốn phủi tay bỏ chạy ?!”

Tóc cô ta bù như cỏ khô,

áo sơ mi dính đầy vệt bột từ sáng,

ánh mắt đỏ ngầu như máu đông, chất đầy căm hận và tuyệt vọng.

Tôi giật tay ra,

đầu ngón tay lướt ngang lòng tay cô ta – dính đầy mồ hôi, vừa nhớp vừa lạnh ngắt, y hệt tâm trạng rắm của cô ta lúc này.

“Tôi đã ly hôn với Trầm Kiến Quốc.

cửa tiệm—không còn liên quan gì đến tôi nữa.”

“Không liên quan?!”

Tô Hoan bỗng cười phá lên,

nụ cười méo xệch, méo đến rợn người:

“Cô tưởng cô đi được ?

Tôi nói không cho đi,

thì cả đời này cô cũng hòng rời khỏi cái xó này!”

Nói rồi, cô ta túm lấy cổ tay tôi, kéo về phía mương nước bên đường.

Mương do cơn mưa mấy hôm trước tạo ra, sâu nửa mét, dưới đáy toàn bùn nhão và đá nhọn.

Tôi đã đề phòng từ trước,

chân giậm chặt xuống nền gạch, không nhúc nhích.

Đồng thời tôi hét lên:

“Chị Trương!”

Chị Trương đang ở gần đó, thấy tình hình liền xông kéo Tô Hoan ra:

“Cô điên rồi à?!

Giữa ban ngày ban mặt mà đòi hại người?!”

Dân làng xung quanh cũng ùa lại.

Có người giữ tay Tô Hoan, có người chỉ vào mặt mắng:

“Đồ lòng lang dạ sói!”

Trong lúc giằng co, áo sơ mi của Tô Hoan bị xé toạc phần cổ,

lộ ra chiếc dây chuyền có mặt ổ khóa bằng bạc sáng .

Tôi sững người một giây—

đó là món quà tôi mua cho Trầm Kiến Quốc năm ngoái,

gom góp suốt tháng, đợi đến sinh nhật mới dám tặng.

Vậy mà giờ lại nằm trên cổ ả.

Từ trong đám đông, có người gầm lên:

“Hay lắm!

Hai người này quả nhiên là mèo mả gà đồng!”

Người lên tiếng là ông Chu ở trạm lương thực,

tay ông còn cầm theo cái bình rượu rỗng:

“Tháng trước, tôi giao bột lúc rạng sáng,

mắt tôi thấy Trầm Kiến Quốc đi ra từ nhà cô Hoan.

Cửa còn chưa đóng hẳn!”

Lời ông nói như quả bom nổ giữa chợ.

Cả đám người ào lên, nhao nhao như chợ vỡ.

“Tôi thấy rồi! Mấy hôm trước cô Hoan còn ngủ lại tiệm giữa đêm!”

“Trầm Kiến Quốc mua áo sơ mi mới cho nó, còn chê chị Thẩm Di ‘không ăn diện’!”

“Đúng là… phá gia chi tử, còn cắm sừng lên đầu vợ cũ!”

Tô Hoan mặt bệch, lắp bắp lùi lại,

vẫn cố vớt vát:

“Không… không

Là anh ta ép tôi! Tôi bị bắt buộc!”

“Ép cô?”

Trầm Kiến Quốc gầm lên, bất ngờ xông ,

túm lấy cổ áo Tô Hoan, mặt đỏ bừng như máu sôi.

Ánh mắt anh ta rực lên, như thể sắp nhỏ máu:

“Cô nói cô chưa từng yêu ai?!

Nói tôi là mối tình đầu?

Vậy cậu nhóc tiệm điện kia thì ?!

Ai là người đã ngủ nó nửa tháng hả?!”

Lời vừa dứt, cả con im bặt như chết lặng.

Ngay cả Lý chủ nhiệm cũng ngơ ra.

Một lúc , bà Lưu – hàng xóm già nhất – chống gậy bước ra, lắc đầu thở dài:

“Cô này trước từng làm thuê ở tiệm điện,

dính với cậu Lý con chủ tiệm, dính lắm luôn.

mẹ cậu kia không chịu, cô ta mới dọn đi.

Mà giờ còn dám nói là chưa từng yêu đương?”

Tô Hoan toàn thân run bần bật, môi tái nhợt,

há miệng muốn nói, nhưng một âm thanh cũng không thốt ra nổi.

Trầm Kiến Quốc nhìn cô ta, như thể mình vừa nuốt rắn độc.

tay đang nắm áo buông lơi,

Tô Hoan sụp xuống đất, tóc tai xõa xượi,

áo bị xé toạc, mặt như vôi,

trông chẳng khác gì con búp bê bị quẳng vào nước mưa.

Một tiếng mắng chát chúa vang lên:

“Cái thứ đàn bà lẳng lơ vô liêm sỉ!

Giữ lại chỉ chuốc thêm họa!”

Không ai ai nói đầu tiên,

nhưng ngay đó, một nhóm thanh niên – cả nam lẫn nữ – nhào ra.

Họ xốc nách Tô Hoan lên, lôi xềnh xệch về phía bờ sông đầu làng.

Tô Hoan thét lên, giãy giụa như điên dại,

tay đấm, chân đá, miệng gào khản giọng:

! mà! Cứu với! Tôi sai rồi!”

Không ai ngăn lại.

Ở cái thị trấn này, phụ nữ phá hoại hôn nhân người khác,

lại còn dựng – là điều không thể chấp nhận được.

Trầm Kiến Quốc định chạy ,

nhưng vừa nhấc chân đã bị một nhóm người chắn lại.

Ai đó nhổ toẹt xuống đất, mắng :

“Tự anh rước về đấy,

kéo chúng tôi chịu chung nhục.”

Anh ta khựng lại, cả người cứng như đá.

Nhìn theo Tô Hoan bị lôi tuột đi,

mặt bệch như xác giấy.

Đúng lúc , một chiếc xe Jeep đỗ lại bên đường.

Cửa mở ra, một người đàn ông mặc áo tôn trung sơn bước xuống—là Giám đốc huyện – ông Vương.

Lý chủ nhiệm đã gọi điện báo từ trước.

Ông Vương bước đến, ánh mắt lạnh lùng liếc qua hiện trường hỗn loạn,

rồi dừng lại nơi tôi đứng.

Lý chủ nhiệm ghé tai nói nhỏ mấy câu,

nét mặt ông Vương càng lúc càng nghiêm lại.

Giám đốc Vương bước đến trước mặt tôi, đưa cho tôi một chai nước:

“Đồng chí Lâm Thẩm Di,

sổ sách em làm rất rõ ràng,

ứng phó tình huống cũng rất bình tĩnh.

Là một cô gái có năng lực đấy.

nói em vừa đậu Học viện Sư phạm ở tỉnh thành?”

Tôi gật đầu,

siết chặt tấm vé tàu trong túi áo như nắm lấy chiếc chìa khóa thoát thân cuối .

Giám đốc Vương mỉm cười, ánh mắt trầm ổn và tin tưởng:

“Tôi có người làm ăn trong ngành ẩm thực trên tỉnh.

Nếu em muốn tranh thủ làm gì đó trong thời gian đi học,

tôi có thể giúp liên hệ đầu tư một quán nhỏ cho em vừa học vừa làm,

vừa kiếm thêm, vừa rèn thêm bản lĩnh.”

Tôi sững người,

không ngờ lại có cơ hội như vậy.

Ông vỗ nhẹ vai tôi, giọng vừa nghiêm túc, vừa đầy kỳ vọng:

“Cố gắng học thật tốt.

Thế giới ngoài kia rộng hơn nhiều,

để bị một thị trấn nhỏ cản bước em.”

1:30 chiều, tôi xách túi vải bước vào ga tàu.

Loa phát thanh vang lên tiếng gọi lên tàu.

Trước khi bước lên, tôi quay đầu lại nhìn—

Trầm Kiến Quốc vẫn đứng trước cửa tiệm .

Cả người anh ta như một con gỗ bị vứt bỏ,

không còn ai lại gần,

người qua đường đều đi vòng tránh anh ta.

Không một lời. Không một ánh mắt.

Anh ta đã trở thành người xa lạ với nơi mình từng tự cao.

Tàu bắt đầu lăn bánh.

Tôi tiếng thì thầm bên ngoài cửa sổ:

nói Tô Hoan bị kéo ra bờ sông thật rồi,

cuối cũng bị nhốt vào lồng tròn,

thả xuống sông…”

Tôi không ngoái đầu.

Chỉ lặng lẽ lấy từ túi ra giấy báo trúng tuyển,

trên đó, sáu “Học viện Sư phạm tỉnh thành”

lấp lánh dưới ánh nắng chiếu qua cửa kính tàu—chói lòa và hy vọng.

Khung cảnh ngoài kia cứ lùi dần,

cái thị trấn từng đầy nước mắt, tức giận và uất ức,

đang bị bỏ lại phía

vĩnh viễn.

Tôi rất rõ,

phía trước đang chờ tôi là:

– Những quyển sách sạch sẽ chưa ai lật

– Một lớp học yên tĩnh ngập ánh sáng

– Cuộc sống không còn bột , không còn nước mắt,

– Và một tôi mới – tự do, tự chủ, không cần nhìn sắc mặt ai để sống.

Còn những người, những từng khiến tôi tổn thương,

tất cả… nên bị chôn lại ở quá khứ.

Không cần tha thứ.

Cũng chẳng cần nhớ.

-Hết-

☕️ Góc tâm sự nhẹ của ~ ☕️

Chào mọi người! Bộ truyện này được mình từ phần mềm dịch.

truyện này, mình không tính phí, không bán VIP, không khóa chương. Mình chỉ bán sự kiên nhẫn, đôi mắt cận và vài cọng tóc bạc sớm 😂

Nếu thấy truyện đọc ổn ổn, vui vui… thì cho mình 1 like, 1 bình luận, hoặc 1… ly trà sữa nha ~

😅 Nếu thấy vài mẫu quảng lướt ngang màn hình, thì… không lỗi tại mình đâu nhaaaa! Quảng của chủ web tự chèn đó, bé chỉ ngồi truyện thôi chứ chưa làm giàu được từ truyện đâu huhu 😭

📌 Tài khoản nè (quý hóa lắm luôn!):

VU THI THUY

Vietcombank 1051013169

💬 “Ủng hộ để bé khỏi bỏ nhà đi tu vì nghèo” 🙏

🔸 5k – mình cười hí hí cả buổi


🔸 20k – mình rưng rưng xúc động, có khi làm liền 1 bộ truyện mới


🔸 50k – mình ra truyện mới nhanh như chó thấy bồ 🐕💨


🔸 Không – cũng không , đọc chùa nhưng im lặng như chiếc , thả tim hay để lại comment là vui cả ngày đó!

Thương yêu nhiều nhiều 💖
— Xuxu – làm vì đam mê, sống nhờ 😎

Tùy chỉnh
Danh sách chương