Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4AruJbjn5A

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

NGOẠI TRUYỆN 1

1

Tôi bắt chú ý đến Khương Dã là từ năm lớp mười , chủ yếu là lần tên của em cũng xếp ngay sau tôi, dù không muốn để tâm thì dường như cũng hơi khó.

Đám bên cạnh vào tên của em nói tôi:

này hình như lúc cũng kém cậu vài điểm, nhưng nhìn điểm các lẻ thì thấy người cũng chẳng chênh lệch là bao.”

Tôi lướt qua bảng điểm các , có em đứng , có tôi đứng , hoặc có khi cả bằng điểm nhau.

Tuy nhiên, dường như ở Ngữ văn, em lại thua kém một khoảng xa.

Lúc này, một người học khác đã giải đáp thắc mắc của tôi:

“Hình như bài văn của cậu ấy không được tốt lắm, nên lần cũng kém Mạnh Trì một chút.”

Hóa ra là , kể từ ngày đó, tôi cũng vô tình hay hữu ý mà để mắt đến những bài văn của em.

Đúng thực là thiếu đi chút cảm xúc, giống như những bài văn được viết ra từ một dây chuyền sản xuất .

Dù vẫn có thể đạt điểm cao nhưng vẫn thiếu sót điều gì đó.

Thỉnh thoảng đi ngang qua văn phòng, tôi còn thấy Khương Dã bị giáo viên Ngữ văn gọi vào để nhắc nhở về chuyện này.

Em giống như một chú cún nhỏ, cụp tai xuống giáo viên giảng giải xong.

lại thở ngắn thở dài một hồi, xòe tay ra vẻ bất lực:

“Thưa , không phải em không muốn có cảm xúc, mà là người em vốn không viết ra được ạ, coi em như một robot không có tình cảm đi.”

Tôi không kìm được mà bật cười thành tiếng, quả là bị ấy lườm cho một cái.

Người thì nhỏ nhắn mà tính khí cũng khá lớn đấy chứ.

2

Sau đó, thỉnh thoảng giáo viên sẽ bài văn của tôi cho em xem, nhưng nhìn chung thì xem bao nhiêu cũng chẳng có tác dụng gì.

Chẳng biết từ bao giờ, ánh mắt tôi dường như thường xuyên đặt lên người em, nhưng em thì hoàn toàn không “tần sóng” tôi, trơ ra đó chẳng bao giờ chạm mắt tôi một lần.

Tôi vốn có ý định muốn xây dựng quan hệ tốt em, nhưng Khương Dã nhìn tôi như nhìn đối thủ một mất một còn .

Thế nên giữa tôi cứng nhắc đến mức chẳng có chút tiếp xúc .

“Thì đương nhiên , cậu không biết từ xưa đến nay hạng và hạng nhì luôn là quan hệ cạnh tranh sao? Ai cũng nhớ đến người đứng , có ai thèm nhớ người đứng thứ đâu!”

Tôi nhớ mà.

Nhưng lời này vạn lần không thể để Khương Dã thấy, thế là tôi thế duy trì cách chung sống ấy cho đến tận lúc tốt nghiệp.

Tôi nếu không hành động gì đó, liệu có phải sẽ bỏ lỡ em luôn không, cho dù tôi có thi đỗ vào một trường đại học đi chăng nữa.

Tình cờ mẹ nói muốn tìm gia sư cho Mạnh Niên Niên, tôi liền nảy ra ý định nhắm vào Khương Dã.

bé liệu có đồng ý không? Dẫu sao ngay cả còn chẳng thèm phụ đạo cho em gái nữa là.”

Trong lòng tôi cũng không chắc chắn lắm, nhưng vẫn chuẩn bị dốc sức thử một phen.

“Thử mới biết được ạ.”

Tôi thực sự đã ôm thái độ thử vận may mà đi, lúc bước đến trước mặt em, tôi còn thấy hơi căng thẳng, nhưng em lại lập tức đồng ý ngay.

Đây là điều tôi không lường trước được.

Em mà lại đồng ý đơn giản đến thế.

lời thuyết phục chuẩn bị sẵn đều bị tôi nuốt ngược vào trong bụng.

Trời đất chứng giám, kỳ nghỉ hè này vốn dĩ tôi định ở nhà, nhưng bố tôi lại lén đăng ký cho tôi học lái xe, còn bảo nếu kỳ nghỉ này không được bằng thì học phí đại học tự đi mà lo liệu.

3

Thi bằng lái xe là một chuyện, nhưng bị phơi nắng đến đen nhẻm lại là chuyện khác.

Thế nên vốn dĩ tôi toàn né tránh Khương Dã, không muốn để em nhìn thấy dáng vẻ này của .

Sau đó bằng lái cũng được , nhưng người cũng đen đi không ít, vất vả lắm mới dưỡng trắng lại được một chút thì lại bị đám ở trại huấn luyện trước đây gọi đi thảo luận vấn đề.

Ngày bọn họ ở nhà xem thư tình, tôi vừa vặn từ ngoài về, khi thấy câu nói đó, tôi cũng vừa lúc nhìn thấy một phong bì thư quen thuộc.

Là do Khương Dã viết, vào ngày tiên bắt năm lớp mười , nhưng không có tên.

Khi nhìn thấy nét chữ quen thuộc, tôi thừa đã có một thoáng hoảng loạn, muốn cầm bút viết thư hồi âm cho em, nhưng đến thư không để lại danh tính thực sự…

Tôi lại bắt do dự, không muốn để lại tên nên mới không muốn được hồi âm sao?

Thế là tôi đành đặt bút xuống, cất thư tình đi.

Tôi nhớ rõ thư đó được để dưới gối , nhưng chẳng biết từ bao giờ nó lại rơi vào trong cái thùng giấy kia.

Tôi muốn thử lòng Khương Dã, nên cố ý nói phong thư đó viết hay, ấy căng thẳng nhưng quyết không chịu thừa .

nên tôi đành phải dùng chiêu “mưa dầm thấm lâu”, bụng tiếp xúc nhiều hơn một chút, liệu có thể thấu hiểu được suy của em hay không.

Sau đó tôi đã viết thư tình kia, thức trắng đêm mới ra được, viết hỏng cả chục tờ giấy mới miễn cưỡng chọn được một bản có nét chữ đẹp .

Thật hối hận lúc nhỏ đã không luyện chữ t.ử tế.

Ngày em thúc buổi dạy gia sư, tôi vừa vặn có trận thi đấu nên đành nhờ Mạnh Niên Niên đưa giúp, quả là ngày liền chẳng được tin nhắn từ em.

Tôi ngỡ em không thèm xem, ai ngờ người ta còn tôi thảo luận về nội dung trong sách, chẳng lẽ là không muốn trực tiếp từ chối nên mới muốn cho tôi một đường lui sao?

4

Nhưng bè bảo, theo đuổi gái thì phải mặt dày vào, sao có thể một thư tình không có hồi âm mà đã chùn bước chứ.

Tôi cũng đúng, vừa hay sắp đến ngày nhập học, tôi đi sớm hơn một ngày, định bụng dọn dẹp xong xuôi đồ đạc còn có thể đi đón em.

Không ngờ tới, lại gặp ngay cái người bảo là phải đi sớm ngày kia ở sân bay.

gái nhỏ không có lương tâm.

Lúc xuống máy bay, tâm trạng tôi sa sút, sơ suất một cái là em đã rời đi mất .

Lúc mới nhập học có nhiều việc, thời gian gặp được Khương Dã cũng ít.

Đến khi rảnh rỗi mới được tin đồn thất thiệt lan truyền trong trường, và cũng được lời giải thích từ Khương Dã.

“Ai cần em giải thích chứ, tôi còn mong mọi người bảo em là người tôi thầm yêu mà không có được đây này.”

tôn theo đuổi gái là phải lượn lờ trước mặt em thật nhiều, thế là tôi bắt hành trình đi dự thính lớp em, và cũng đường đường chính chính tạo dựng sự hiện diện của trước mặt mọi người.

Vốn tưởng rằng mọi người đều đã nhìn ra quan hệ giữa tôi và em, ai mà ngờ lại có những “người tốt” giúp tôi đính chính cơ chứ!

Vừa ngóng mới biết, hóa ra lại chính là đám phòng của tôi.

Về phòng tôi liền túm cổ bọn nó ra “tẩn” cho một trận.

Cuối rút ra luận, phải tung chiêu cuối thôi, phải chủ động tấn công.

Chiêu “mưa dầm thấm lâu” đối một “trực nữ” như Khương Dã, hoàn toàn không có tác dụng.

Thế nên vào ngày họp lớp, tôi đã hỏi rõ mọi chuyện, mới biết đó hoàn toàn là một sự hiểu lầm. một hiểu lầm mà khiến người thầm mến nhau như tôi lại bỏ lỡ lâu đến , thật là muốn mạng mà.

Nhưng thật may, cục cuối vẫn là viên mãn.

Tùy chỉnh
Danh sách chương