Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UtQfmKs4i

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
19
Nhưng lý cá nhân tôi đến hơi muộn, lúc đến nơi thì mọi người đã có đông đủ.
Đứng ở phòng đã có thể nghe thấy những âm thanh ồn ào bên trong, nỗi sợ đám đông đột ngột ập đến tôi dự không có đẩy vào hay không.
Cuối cùng tôi vẫn lấy hết can đảm đẩy ra, và rồi những người bên trong như thể vừa bị ai đó nhấn nút tắt tiếng vậy.
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên người tôi.
Đặc biệt là Mạnh Trì.
“Hi, mình đến hơi muộn một .”
Gượng gạo, đúng là đại từ gượng gạo luôn.
Có người huých huých Mạnh Trì, đó anh sải bước đi tới, kéo tôi ra khỏi phòng . rồi, chưa kịp vào đã đi ra.
“Mạnh Trì, cậu cái gì thế?”
Anh không nói nào, chỉ lầm lũi bước thật nhanh về phía trước, rồi lôi tôi đến lối thoát hiểm không một bóng người.
Cả hai chúng tôi đều đang thở dốc, anh không mặc áo khoác, chỉ có duy nhất một chiếc áo len.
Trông thôi đã thấy lạnh rồi.
“Cậu có lạnh không hả, có gì thì mặc thêm áo vào rồi hẵng nói.”
Nói đoạn tôi định đẩy đi ra, nhưng đã bị Mạnh Trì ép sát vào tường
Anh nhìn tôi vẻ thoáng phiền muộn: “Mình nhịn hết nổi rồi, mình không hiểu tại sao cậu lại không hồi âm bức thư đó, là cậu sợ từ chối mình sẽ khiến này gặp khó xử, hay là lý gì khác? Hôm nay mình nhất định hỏi cho rõ, rốt cuộc lựa chọn của cậu là gì?”
Mạnh Trì kích động đến mức đuôi mắt đều đỏ lên, tôi thì hoàn toàn ngây người anh nói.
“Thư tình gì cơ?”
Mạnh Trì cũng dần bình tĩnh lại, có lẽ là ra vẻ của tôi đúng là chẳng gì thật.
“Chính là bức thư mình kẹp trong sách đó, mình đã thức trắng mấy đêm mới viết xong đấy.”
“Đó chẳng là viết cho Triệu Chiêu Tịnh sao?”
“Triệu Chiêu Tịnh là ai nữa?”
“Chính là cái bạn nữ của của cậu lúc nãy ấy!”
20
“Mình không nhớ nổi, nhưng đây là bức thư tình đầu tiên và cũng là duy nhất mình viết trong đời, là để gửi cho cậu — Khương Dạ.”
Tôi hoàn toàn ngây người, đó kéo Mạnh Trì lại để cùng “tổng kết” lại toàn bộ việc.
Kết luận cuối cùng rút ra chính là: Tôi đã hiểu lầm rồi.
“Hôm đó cuộc điện thoại kia là gọi cho Chu Tưởng, cậu ta nhờ mình đi đưa đồ cho đối tượng thầm mến. Mình trả như thế là cô bạn đó thực không đưa ra đáp án rõ ràng, nhưng đồ thì đã rồi.”
“Đối tượng thầm mến của cậu ta tại sao lại bắt cậu đi đưa chứ?”
“ lúc đó cậu ta đang ở tỉnh ngoài, nghe tin có người đang theo đuổi cô ấy mới thức đêm viết một bài văn ngắn, bảo mình chép lại, rồi đem món quà gửi chỗ mình bấy lâu nay mang đi tặng giúp.”
Lần này thì thực đã giải thích rõ ràng rồi, ra đó là lý sao xuất hiện bức thư tình nét của Mạnh Trì.
Trên đời này quả thực có chuyện trùng hợp đến thế, thật không thể tin nổi.
“Thế là cậu chưa hề sách mình tặng sao?”
“Mình rồi .”
Câu này tôi thực không nói dối.
Mạnh Trì tức đến đỏ cả .
“Thế tại sao cậu không thấy bức thư mình viết, mình đã ám chỉ cho cậu nhiêu lần rồi cơ !”
“Mình có đọc, nhưng mình đâu có nói là mình đọc cậu tặng. sách đó mình mua và đã đọc từ lâu rồi, này khi cậu nhắc đến, mình mới có thể trả cậu như thế chứ.”
Mạnh Trì hiển nhiên không lường trước kết quả này, vẻ như chẳng thiết sống, sụp xuống trước lối cầu thang.
Tôi bước tới xoa xoa đầu anh, rồi không nể tình “đổ thừa”:
“Ai bảo cậu bọc thêm một lớp giấy gói bên ngoài gì, nếu không bọc lại thì chẳng mình đã thấy ngay từ đầu rồi sao?”
Mạnh Trì mang theo giọng mũi như sắp khóc phản bác lại tôi:
“Ai tặng quà chẳng bọc giấy gói cơ chứ!”
21
rồi, điều này cũng đúng.
Tôi xổm bên đợi Mạnh Trì bình ổn lại tâm trạng, ai ngờ anh đột nhiên áp sát lại gần, suýt nữa tôi giật mình ngã ngửa.
“Cậu cái gì thế?”
“Khương Dã, mình cậu cũng đã viết thư tình cho mình, có đúng không?”
Tôi lập tức trở hoảng loạn, ra anh thực đã ra rồi.
“Cậu nhiều thư như thế, đều đọc từng phong một à?”
Mạnh Trì có tự hào nói: “Không có, nhưng chẳng hiểu sao hôm đó mình lại đột nhiên muốn đọc bức thư kia của cậu. Cậu viết chẳng có cảm xúc nào cả, nhưng nét đó mình vừa nhìn đã là của cậu rồi.”
“Tại sao chứ?”
Mạnh Trì xích lại gần hơn nữa, dùng trán chạm vào trán tôi, nói ra gần như chỉ là hơi thở.
Nhưng tôi vẫn nghe rõ mồn một.
“Bởi anh yêu thầm rất lâu rồi. Anh nhớ viết văn không tốt, nhớ viết rất đẹp, nhớ là người thuận tay trái, mỗi lần chọn chỗ đều ở phía bên trong.”
Tôi không ngờ Mạnh Trì ra cũng đã âm thầm quan sát mình, ra trong cuộc thầm mến này, không chỉ có một mình tôi đơn phương trả giá.
“Thế … có đồng ý anh không?”
Tôi không lập tức đồng ý: “Đợi mình về đọc xong thư tình của cậu rồi mới quyết định.”
Mạnh Trì đứng dậy, rồi đưa tay kéo tôi đứng lên theo.
“ thôi, Khương Dã, hãy kỹ bức thư tình của anh nhé, viết cực kỳ chân thành đấy. Đến lúc đó hãy bắt chước phong cách của anh viết cho anh một phong khác.”
Tôi đi theo anh về phía phòng .
Về đến nhà, tôi lôi sách kia ra, bóc lớp giấy gói.
Bên trong quả nhiên kẹp một phong thư, thậm chí phong bì giống hệt cái tôi đã gửi đi.
Tôi mở ra, đọc từng dòng một, không có Mạnh Trì viết quá chân thành hay tôi quá dễ xúc động.
Nửa đoạn vốn dĩ tôi đã khóc nhòa mắt khi đọc xong.
Không kìm tiếng nức nở, tôi bị mẹ nghe thấy.
“Con yêu, sao thế? Tâm trạng không tốt à?”
Tôi vẫy vẫy tờ giấy thư trong tay bà Chu đang lo lắng.
Vừa khóc vừa cười: “Mẹ ơi, ra cậu ấy cũng thích con, chúng con là tình cảm từ hai phía.”
Bà Chu thở phào nhẹ nhõm: “Mẹ lại cứ tưởng chuyện gì, vậy thì hãy tận hưởng một cuộc tình yêu thương lẫn nhau thật tốt nhé.”
Đọc xong bức thư, tôi nhắn tin cho Mạnh Trì.
Tôi: 【Đọc xong rồi, miễn cưỡng chấp tâm ý của anh, chỉ là nét này xấu quá. Mạnh Trì, lần luyện cho đẹp rồi lại viết cho một phong khác đấy.】
Mạnh Trì: 【Bây giờ xuống lầu đi pháo hoa anh, viết nhiêu phong cũng .】
Tôi chạy ra sổ nhìn xuống dưới, Mạnh Trì ở dưới lầu vừa vặn vẫy vẫy tay tôi.
Anh hét lớn về phía tôi: “Đi pháo hoa thôi, chúng ta đi hẹn hò nào!”
Tối hôm đó, chúng tôi đã cùng một màn pháo hoa đẹp nhất, chỉ bởi bên luôn có đối phương.
【TOÀN VĂN HOÀN】