Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6fYNUXiHw8

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

8

Hơn tháng trôi chớp mắt.

Kỳ thi đại học kết thúc, anh em đều vô cùng tự tin.

Xót cho một vất vả của bọn trẻ, tôi vội vã đưa chúng đi mua sắm thả ga, sau đó là ra ngoài du lịch nghỉ dưỡng.

Quý Minh đi theo từ đến cuối để thanh toán, nhìn chẳng khác nào một gia đình bốn người hạnh phúc.

Trên đường đi, điểm thi đại học được công bố, kết quả của còn cao hơn dự kiến nhiều, đúng là vượt xa kỳ vọng.

Lòng tôi trào dâng niềm vui, bất giác đỏ cả mắt, sự quá tốt rồi.

Bọn trẻ hiểu chuyện.

“Mẹ, cảm mẹ đã chăm sóc tụi con suốt bao .” Con trai lên tiếng.

“Cảm mẹ.”

Con lao tới ôm hôn tôi một cái, “Con mẹ nhất.”

vậy, Quý Minh cũng tiến tới, ôm lấy vai tôi.

“Bao rồi, em vất vả rồi.”

Tôi không né tránh cái chạm ấy.

Từng ấy , mặt con, tôi và anh ta không phải kiểu vợ chồng tình sâu nghĩa nặng, nhưng chưa bao giờ để bọn trẻ chúng tôi xích mích.

“Là do các con giỏi giang.”

Tôi lau khóe mắt, “Mẹ là quá vui thôi.”

bé ngày nào, giờ đã thế này, lại còn xuất sắc, hiểu chuyện, biết cảm .

Tất cả đều đáng giá.

“Các con cũng phải cảm ba. Bao ba đã vất vả kiếm tiền cho chúng ta, cũng không dễ dàng .”

Tôi chớp mắt nhìn Quý Minh.

Anh ta bắt gặp ánh mắt tôi, khựng lại một chút, ánh nhìn có phần khác lạ.

May mà lời của bọn trẻ phá tan bầu không khí kỳ lạ ấy.

“Cảm ba.”

Con trai nghiêm túc, con thì vui vẻ hoạt bát.

“Ba ơi! Con trưởng thành rồi, ba nói thi xong sẽ mua xe cho con mà!”

Quý Minh cũng sảng khoái đáp lời.

“Mua! Ba nói là làm! Anh con cũng có phần!”

Tôi chưa từng cản bọn trẻ thân thiết với anh ta.

Ngược lại, tôi dạy chúng rằng, ba cũng đã vất vả vì gia đình, phải biết .

Nhờ đó mà quan hệ cha con, cha con giữa họ tốt.

con ngoan ngoãn, học giỏi, gia đình hòa thuận cũng giúp Quý Minh được nhiều người ngưỡng mộ.

Anh ta được tâng bốc lên tận mây xanh, lòng có con cái, đương nhiên cũng chịu chi.

Nhìn ba cha con cười nói vui vẻ, lòng tôi khẽ cười thầm.

Quý Minh, anh còn phải cố gắng nhiều đấy.

Con bắt bước vào chặng đường của cuộc đời.

Tương lai đi làm, lập gia đình, sinh con – anh là ba, còn phải bỏ ra không ít, để chúng có thể an không phải lo nghĩ.

9

Không lâu sau, trẻ đều được trường đại học mơ ước gửi thư báo trúng tuyển, đúng dịp sinh nhật 18 tuổi của chúng.

Tiệc mừng nhập học và lễ trưởng thành được tổ chức cùng .

Song hỷ lâm môn, Quý Minh mời không ít bạn bè thân thích và đối tác làm ăn đến dự.

bữa tiệc, chén rượu nối tiếp , ai nấy đều chúc mừng Quý Minh.

“Quý tổng biết dạy con!”

“Đâu có đâu có, đều nhờ bọn trẻ biết cố gắng cả!”

mỉa mai, bao rõ ràng tôi là người dồn hết huyết vào con cái.

Quý Minh ngoài chuyện bỏ tiền ra, chẳng bận khác.

Vậy mà những lời khen lại đều dành cho anh ta.

Quý Minh mặt mày rạng rỡ, không quên nhắc đến tôi.

“Cũng nhờ vợ tôi bao âm thầm phía sau mà thôi.”

Tôi ngạc nhiên liếc anh ta, rồi thuận theo.

“Phải là nhờ lão Quý nhà tôi vất vả bên ngoài, để mẹ con tôi được an nhàn, không lo cơm áo.”

Lời tiếng lại, lại khiến người ta trầm trồ.

“Quý tổng, Quý phu nhân là vợ chồng ý hợp!”

Tôi và Quý Minh nhìn mỉm cười, cụng ly với mấy đối tác.

Sau mấy câu xã giao, Quý Minh sang một bên bàn chuyện làm ăn với các tổng giám đốc, tôi thì ngồi tán gẫu với mấy phu nhân.

“Tiểu Huệ, vẫn là cô dạy con tốt. Thằng nhóc nhà tôi học hành chán quá, chắc sau này phải gửi nó ra nước ngoài thôi.”

Cô ta liếc quanh một vòng, ghé tai tôi thì thầm.

“Cách lần cô nói đúng là hiệu quả. Phương nhà tôi mua cho tôi nguyên căn biệt thự.”

Cô ấy là vợ của Tổng Phương – khách hàng nhất của công ty Quý Minh, tôi thường gọi là “chị .”

Đàn có tiền dễ sinh hư, chị ấy cũng không ngoại lệ.

Nhưng chị ấy không giống tôi, chị ấy không chịu được.

Chị ấy không để yên, cứ làm chuyện.

Chị ấy quyết không tha thứ cho người đàn kia, nhưng cũng tự đẩy mình vào vực sâu.

Một lần đi bắt gian tại hội sở, chị Quý Minh ôm một cô ngồi ở góc.

Cảm đồng cảm, chị hẹn gặp tôi, kể hết và khóc nức nở.

Tôi nhắn tin cho Quý Minh.

【Có bạn tôi anh ở hội sở. Tối nay anh có ăn cơm không?】

Quý Minh lập tức chuyển khoản cho tôi 500,000.

tôi không nổi , chị ấy ngạc nhiên hỏi: “Cô không sao?”

“Chị , có ích ? thì bị u x/ơ v/ú, còn đẩy tiền của đàn ra xa. Bây giờ tôi cũng được, nhưng phải ở spa làm đẹp. Đi cùng tôi nhé?”

Tôi đưa màn hình điện thoại ra, cười tươi với chị ấy.

“Tôi bao. Cảm chị vừa giúp tôi kiếm được một khoản.”

Đã chọn không ly hôn, tôi đương nhiên cũng phải bỏ ra thứ đó.

So với tiền, tôi hoàn toàn xứng đáng.

Tôi từng được , nên không phủ nhận tình tồn tại.

Nhưng giờ đã trung niên, tôi không còn ở tuổi biết đến đương.

Quý Minh đều đặn gửi cho mẹ con tôi khoản tiền không nhỏ, cho dù anh ta vĩnh viễn không nhà, tôi cũng chẳng bận lòng nữa.

10

“Hiệu quả là tốt rồi.”

Tôi mỉm cười đáp lại, không nhịn được khuyên thêm mấy câu.

“Chị , đã không ly hôn thì cứ mạnh dạn tiêu tiền của anh ta, coi anh ta công cụ kiếm tiền thôi. Đừng cứ tự mình ấm ức, để lòng hại sức khỏe lắm.”

“Tôi đâu còn dại nữa.”

Chị ấy nở nụ cười nhẹ nhõm, “Làm ầm nửa đời người, giờ cũng nên buông bỏ. đây cứ đặt hết lòng dạ vào anh ta, cuối cùng chẳng ra , chẳng giống ai. Nghe lời cô, bây giờ tôi chăm chăm nhìn vào tiền tay anh ta, rồi tiêu hết vào mình với con. Cô xem, bây giờ tôi có phải nhìn sáng sủa hơn nhiều không?”

Tôi không tiếc lời khen ngợi.

Chị ấy bây giờ và chị ấy lúc tôi quen, đúng là khác một trời một vực.

Chị nhìn con tôi – Duy Duy đang làm nũng bên cạnh bà ngoại.

“Bộ sườn xám Duy Duy mặc là do cô may à? Tôi có cô cháu sắp sinh nhật, cũng muốn đặt cho nó một bộ. Khi nào cô rảnh, tôi dẫn nó đến chỗ cô.”

Khách nhất của xưởng lại tới ủng hộ, tôi dĩ nhiên vui.

“Chị , lúc nào tôi cũng có thể sắp xếp. Chị rảnh thì cứ gọi tôi.”

Đang trò chuyện, chị ấy lại một người đàn ngồi không xa Quý Minh, thì thầm với tôi:

“Hôm tôi nghe Phương nhà tôi gọi điện cho gã đó, hình hắn đang muốn giành mối làm ăn của lão Quý nhà cô. Cô để ý chút.”

Chị ấy sự xem tôi là bạn nói cho tôi chuyện này.

Tôi cảm kích nở nụ cười với chị, ghi nhớ cái tình ấy lòng.

Tuy tôi không còn Quý Minh, nhưng giữa chúng tôi là vợ chồng, là người một nhà, có con chung – hưng thì cùng hưng, bại thì cùng bại.

Anh ta làm ăn tốt, tôi và con có tương lai đảm bảo.

Quan trọng hơn, sau này tài sản của anh ta, cuối cùng cũng thuộc con tôi.

Vì con, tôi nhất định phải quan .

11

Tiệc tàn, bọn trẻ hẹn cùng nhóm bạn thân đi chơi tiếp.

Tôi chuyển khoản thêm tiền cho chúng, dặn dò kỹ phải chú ý an toàn.

Mấy ngoan ngoãn đáp lời.

Tôi cũng không quá lo lắng.

Mấy trẻ này hầu đều lên dưới mắt tôi, nhân phẩm tốt, đó có cả con trai út của chị .

Tuy học hành không giỏi khiến chị ấy đau , nhưng tôi không cho rằng thành tích là tiêu chuẩn đánh giá một trẻ.

Con tôi, tôi đã sớm tính cho chúng đủ đường lui.

Dù có học hành không ý, cần vui vẻ, tiền Quý Minh kiếm được cũng đủ để chúng an nhàn cả đời.

Còn Quý Minh thì uống say với mấy khách hàng.

Khách khứa rời đi, tôi gọi trợ lý anh ta tới, đưa anh ta nhà.

Đưa được người lên giường, tôi đi lấy chậu nước ấm, lau mặt cho anh ta.

Quý Minh để mặc tôi muốn làm thì làm.

Xong xuôi, bất ngờ anh ta ôm chặt lấy tôi, dụi vào cổ tôi.

“Huệ Huệ, hôm nay anh sự vui.”

Toàn thân tôi cứng đờ.

Tôi và Quý Minh đã lâu không thân mật thế này.

Tôi nhớ lần anh ta nhận được đơn hàng, lúc khởi nghiệp, cũng từng vậy.

Khi ấy anh ta say khướt trở nhà, tôi xót xa lau người cho anh ta, rồi bị anh ta ôm chặt, vừa cười vừa khóc.

“Huệ Huệ, hôm nay anh vui lắm. Anh vừa nhận được đơn hàng tiên.

Huệ Huệ, em yên , sau này anh nhất định sẽ để em có cuộc tốt.

Huệ Huệ, anh em!”

Anh ta đúng là đã cho tôi cuộc tốt, nhưng tình thì từ lâu đã không còn.

Tôi đẩy anh ta ra.

“Không say thì tránh xa tôi ra.”

Quý Minh mở mắt, ôm ghì lấy tôi.

“Huệ Huệ, đây là anh sai. Giờ mình cũng tuổi rồi, sau này với cho yên ổn, được không?”

Anh ta ghé sát mặt tôi, ngón tay đã nhanh nhẹn luồn vào váy tôi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương