Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
                            https://s.shopee.vn/1qT7kRGQau

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
12
Tiếng bạt tai vang giòn khiến động tác của Quý Minh lập tức dừng lại.
“Em lại đánh anh?”
Quý Minh ôm má, không thể tin nổi.
“Quý Minh, đừng chạm tôi.”
Tôi cúi đầu, không nói gì thêm.
Quý Minh bật cười tức giận, đứng dậy bước tới tủ quần áo, lôi ra một chiếc va li nhỏ ném mạnh xuống đất.
“Bao nhiêu năm nay, em thà tự dùng đồ cũng không để anh đụng .”
“Đồ còn sạch sẽ hơn anh.” Tôi thì thầm.
“Em nói gì?”
Tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng mắt anh ta, chữ rõ ràng:
“Quý Minh, đồ còn sạch sẽ hơn anh.”
kịp để Quý Minh nổi giận, nước mắt tôi đã rơi.
“Bao năm qua, anh cứ ra tìm người khác.
Tôi có trách móc anh không? Tôi bao giờ can thiệp anh bời bên , còn nuôi dưỡng Tiểu Văn và Duy Duy tốt như .
Anh có đưa thật đấy, tôi bỏ ra là thanh xuân, là ngày tháng tận tận lực!”
Đã rất rồi tôi không khóc trước Quý Minh, càng không nói chuyện thẳng thắn thế này.
Suốt những năm qua, tôi không tiếc đầu tư bản thân, da dẻ mịn màng, vóc dáng cân đối, chăm sóc kỹ lưỡng, trông trẻ hơn tuổi rất nhiều.
khóc không còn vẻ yếu đuối như những gái trẻ, cũng không khiến người ta chán ghét.
Gương Quý Minh không hề tỏ ra phiền chán, ngược lại còn ánh lên vẻ thương xót.
“Anh nhìn bạn bè anh xem, có người vợ như tôi, bọn họ phải vui mừng thế nào? Nếu không vì con, tôi đâu cần phải ở lại bên anh.”
“Quý Minh.”
Tôi rưng rưng nước mắt nhìn anh, “Tôi đối anh vẫn đủ tốt sao?”
“Là anh sai rồi.”
Một sau, Quý Minh cúi , vẻ ảm đạm, như thể thực sự hối hận về quá khứ.
Tôi hiểu rõ sự thay đổi của anh ta.
Không chỉ tôi tính toán thiệt hơn, Quý Minh cũng đang cân nhắc.
Bao nhiêu năm nay, tôi luôn để anh ta yên thân, không quan anh ta bên có bao nhiêu người, chỉ cần đưa , tôi không hề làm ầm.
Tôi còn duy trì mối quan hệ tốt các bà vợ của khách hàng anh ta, giúp ích không ít cho công việc.
Huống hồ, bây giờ con đã lớn, lại tài giỏi, hiểu chuyện.
Tuổi tác ngày một cao, anh ta muốn quay về gia đình hưởng thụ niềm vui sum vầy, cũng là điều dễ hiểu.
Thế nên anh ta muốn quay đầu, muốn nối lại tình cảm tôi.
đã quá muộn.
Anh ta sớm đã chỉ còn là cỗ máy kiếm nhà này.
, tôi cũng không ngại chiều chuộng anh ta một chút.
Tôi nghiêng đầu, tựa vai anh ta.
“Nếu đã muốn sống yên ổn tôi, hãy cho tôi thấy thành của anh.”
13
Quả nhiên, Quý Minh bắt đầu thay đổi thật.
Anh ta thu , toàn toàn dành thời gian và sức lực cho gia đình.
Nhân bọn trẻ nhập học, anh ta dẫn con tôi ra mua sắm, còn chủ động chuyển khoản để tôi tự tiêu xài.
Anh ta cũng thường xuyên hỏi han, chăm sóc chút một, còn tặng tôi những món quà giá trị không nhỏ.
Chỉ có phụ nữ ngốc từ chối những thứ này.
Tôi chẳng những nhận hết, thỉnh thoảng còn soi mói gu thẩm mỹ của anh ta.
“ túi này em không thích lắm, không phải mẫu nhất đâu. Em xách ra sẽ làm mất anh đấy.
Đôi giày này cũng không hợp tông da em, lại còn bị cọ chân nữa, anh nhìn nè, chân em đỏ lên rồi.”
Quý Minh không hề tỏ ra bực bội, ngược lại lại chuyển khoản thêm, bảo tôi tự chọn món mình thích.
Cứ qua lại như , giữa chúng tôi lại giống như thời trẻ yêu đương, thậm chí còn hòa hợp hơn.
một lần đi tiếp khách, chị Bình trêu chọc tôi:
“Dạo này đúng là cao tay trị chồng ! không đâu, lần trước tôi gặp lão Quý nhà , ông ấy thấy tôi cầm túi đẹp, liền hỏi hãng nào để mua cho một giống .”
Những người đi cùng cười khúc khích.
Tôi đỏ , chỉ cười mà không nói.
Đúng , Quý Minh nhìn về phía tôi, tôi liếc anh ta trách yêu một , còn anh ta thì càng thêm đắc giữa đám đông.
Tôi nhấc ly rượu, che đi nụ cười giễu cợt bên môi.
Bao năm nay, tôi có tay, chẳng thiếu gì ăn mặc, túi xách, quần áo, giày dép – thứ nào tôi mua?
Quý Minh chẳng qua chỉ chạy một vòng chân.
Anh ta ăn chán chê bao năm, làm được chút việc, người ta liền khen anh ta hồi chuyển , còn tôi thì được “khổ tận cam lai.”
Đến tôi chuyện, cũng mừng rỡ nhìn tôi:
“Huệ Huệ, Quý Minh cuối cùng cũng trân trọng con rồi. yên rồi, sau này đứa sống thật tốt nhé.”
nói là có gì?
Tôi tốt ra sao, bản thân tôi tự , chẳng cần anh ta chứng minh.
Một người phụ nữ khi đã tỉnh táo, nhìn thấu tình yêu, sẽ rất khó bị cuốn nữa.
Thế nên, bất kể anh ta làm gì, tôi cũng sẽ không động lòng.
Những thứ vốn dĩ là trách nhiệm anh ta phải làm, không đúng sao?
Trên đường về, Quý Minh uống hơi nhiều, tôi cầm lái, anh ta yên lặng ngồi ghế phụ.
Tôi nhắc đến con gái.
“Hôm nay Duy Duy gọi cho em, nói kỳ nghỉ muốn đến công thực tập. Anh sắp xếp cho con một vị trí có thể học hỏi được nhé.”
Quý Minh ngồi thẳng người.
“Còn Tiểu Văn?”
“Tiểu Văn nói nghỉ hè muốn đến trung nghiên cứu gì , em cũng không rõ. sao thì cứ để con theo nó.”
Tôi đã thẳng thắn nói chuyện đứa.
Công nhà là của đứa, ai muốn tiếp quản cũng được.
Con trai nói sau này muốn theo con đường nghiên cứu, tôi ủng hộ.
Con gái nói muốn tiếp quản công , tôi cũng tán thành.
Việc tôi phải làm là trải sẵn con đường cho chúng.
Nếu không trải được đường, thì đưa , hỗ trợ về tài chính, để chúng không lo lắng gì phía sau.
Nghe , Quý Minh thả lỏng người.
“Được thôi, đều được.”
Tôi không nói thêm, chỉ đưa tay vỗ nhẹ lên chân anh ta, xem như trấn an.
14
Nghỉ hè, Duy Duy bắt đầu thực tập tại công của Quý Minh.
Con bé học từ vị trí thấp nhất.
Miệng lưỡi khéo léo, làm việc siêng năng, đối xử ai cũng hòa nhã, chẳng bao đã nắm bắt công việc rất nhanh.
Tôi còn dặn Quý Minh mỗi khi đi gặp khách phải dẫn con theo, để nó mở rộng tầm nhìn, kết nối thêm quan hệ.
Chẳng mấy chốc, công đều sớm muộn gì Duy Duy cũng sẽ tiếp quản công .
Lần nữa đi tụ họp cùng các phu nhân của vài tổng giám đốc, tôi cũng dẫn con theo, đùa vui vài câu, nhờ mọi người sau này ủng hộ cho bé nhà tôi.
Trước đây ai mà chẳng dẫn con đi tụ tập, bọn trẻ chỉ đơn thuần là đùa nhau.
bây giờ tôi và Quý Minh coi con như người thừa kế mà đào tạo – đã khác.
thương trường, đàn ông có thể là người quyết định nhiều hơn, cũng không nên coi thường vai trò của phụ nữ.
Duy Duy đôi cũng thắc mắc:
“ ơi, con vẫn còn đi học, thực tập thôi, như thế có phải hơi nhanh không?”
“Ngốc quá.” Tôi xoa đầu con.
“Có thứ, phải tranh thủ nắm lấy sớm tốt.”
Tôi đã chờ ngày này từ .
Quý Minh thi thoảng cũng đùa:
“Anh 50 tuổi, em đã muốn để Duy Duy thay anh rồi à?”
sao đây cũng là sự nghiệp anh ta dành nửa đời gầy dựng, lòng ít nhiều sẽ có chút lấn cấn.
Nể tình anh ta dạo này đều nghe lời tôi, tôi nắm tay anh ta, trách yêu:
“Duy Duy tốt nghiệp thì cũng phải vài năm nữa tiếp quản được. ta đều đã 50, cũng già rồi. Nửa đời trước cứ giận dỗi cãi nhau mãi, sống yên được ngày nào. Đến giao công cho con gái, ta đi du ngoạn khắp nơi chẳng tốt hơn sao?”
Lời tôi nói khiến Quý Minh vô cùng hài lòng.
“Em nói cũng phải, sao thì còn lắm mà.”