Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2VhGLNRpuo
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Kỳ thi đại học, cô bạn thân đã tráo ruột bút của tôi thành “bút biến mất”, nét chữ sau 12 giờ sẽ tự động biến mất.
Sau đó cô ta còn rình rang tổ chức họp mặt bạn học, mừng trước cho việc tôi chắc chắn đỗ cao.
Rồi vào ngày công bố thành tích, cô ta công khai trước mặt người mẹ đang bệnh nặng của tôi rằng tôi đã trượt.
Tôi, kẻ cô độc không nơi nương tựa, đánh mất cơ hội duy nhất có thể thay đổi vận mệnh.
Mẹ tôi qua đời, tôi mới phát hiện ra bí mật về “bút biến mất”.
Khi tôi hoảng loạn báo cảnh sát, cô ta lại xuất trình chứng nhận từ cơ quan uy tín, khẳng định tôi chỉ là kẻ mắc bệnh tâm thần nói nhảm.
Bị đẩy tới bước đường cùng, tôi cầm tờ chứng nhận ấy, bật cười.
“Bệnh tâm thần à?”
“Cậu nói đến cái loại giết người cũng không bị kết án đấy phải không?”
1
Ngày công bố điểm thi đại học, mẹ tôi gặp chuyện.
Nhìn thấy số điểm 392 của tôi, mẹ tôi vừa mới tạm ổn định bệnh tình lại bị đẩy vào phòng cấp cứu lần nữa.
Trên giường bệnh của mẹ, những bó hoa chúc mừng tôi đỗ thủ khoa do bác sĩ tặng rơi vương vãi.
Bên gối còn có phong bì đỏ của một bệnh nhân cùng phòng ủng hộ việc học cho tôi.
Quanh tai tôi vang lên những tiếng xì xào bàn tán.
“Không đỗ được thì khoe khoang làm gì, chỉ hơn ba trăm điểm mà đòi vào đại học A, không thấy ngại à.”
“Chẳng hiểu con bé nghĩ gì, lần này bị sốc nặng như vậy, e mẹ nó khó qua khỏi rồi.”
…
Chân tay tôi lạnh cóng, đầu óc ù ù.
Sao lại thế này, tôi nghĩ cách nào cũng không hiểu nổi.
Cả tôi lẫn mẹ đều rõ kỳ thi đại học là con đường duy nhất của chúng tôi.
Từ khi ba tôi vào tù, tiền sinh hoạt của hai mẹ con và phí lọc máu cho mẹ đều do ba của La Giai tài trợ.
Dù ba tôi từng có ơn với chú La nhưng nhận tài trợ như thế vẫn khiến người ta nơm nớp bất an.
Vậy nên mẹ gửi gắm mọi hy vọng vào kỳ thi đại học của tôi.
Còn tôi ba năm qua không có nổi một giấc ngủ trọn vẹn, dốc sức duy trì thành tích đứng đầu khối.
Chỉ cần giữ vững phong độ, tôi chắc chắn không thể trượt.
Giữa tiếng chê cười của mọi người, bác sĩ yêu cầu tôi chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất.
Tôi nắm chặt cổ áo, nỗi tự trách dâng nghẹn không thở nổi.
Lẽ ra tôi không nên để mặc La Giai tổ chức tiệc mừng cho tôi sớm.
Hôm vừa thi xong, La Giai, người bạn thân nhất của tôi, bất chấp tôi phản đối đã tụ tập bạn bè tổ chức buổi liên hoan rầm rộ để chúc mừng tôi đỗ thủ khoa.
Tôi nói mọi chuyện còn chưa chắc nhưng La Giai lại nâng ly, bảo dù tôi nhắm mắt thi cũng đỗ.
Thế là ai cũng hưởng ứng: “Sau này giàu sang thì đừng quên nhau nhé.”
Các thầy cô cũng khuyên tôi nên thả lỏng, họ nói chắc chắn đại học A đã trong tầm tay, tôi không lo gì cả.
Bữa tiệc kết thúc, tôi vẫn canh cánh trong lòng còn La Giai bắt đầu chuẩn bị hành trang nhập học đại học A cho tôi.
Từ đồ dùng học tập đến quần áo, thậm chí lên diễn đàn tra cứu lịch học.
Có cô ta cổ vũ, tôi dần từ dè dặt thành hân hoan.
Ngày nào cô ta cũng đến bệnh viện ở bên tôi và mẹ, vui vẻ bàn về cuộc sống đại học, dùng giọng hồ hởi phác họa tương lai, thường khiến mẹ tôi cười mãn nguyện.
“Dì ơi, dì cứ yên tâm, thầy đã so đáp án với Chiêu Chiêu rồi, cậu ấy hầu như không mất điểm, chờ đại học A đến giành người thôi.”
“Dì ơi, trường đã soạn sẵn giấy khen to thật to cho Chiêu Chiêu rồi, đợi có điểm là dán lên, đài thành phố cũng hẹn phỏng vấn nữa.”
Tiếng cười háo hức của La Giai thu hút nhiều người, ai quen mẹ tôi trong viện cũng đến chúc mừng, bảo cuối cùng bà cũng chờ được ngày con gái công thành danh toại.
Cuối cùng tôi cũng thở phào, hỏi thăm thủ tục vay vốn, thậm chí đã tìm luôn việc làm thêm gần trường.
Rốt cuộc cũng đến ngày công bố điểm, La Giai nói mạng cô ta nhanh hơn nên đã đến bệnh viện từ sớm.
Nhân viên y tế cũng vui vẻ vây quanh, phòng bệnh chật kín người.
La Giai thao tác một lúc, lúc thấy điểm 680 trên màn hình, cả phòng cùng vỗ tay hoan hô.
Sau đó cô ta đỏ mặt nói nhầm rồi, nhầm rồi, đây là điểm của cô ta.
Cô ta bảo: “Chiêu Chiêu học giỏi hơn tớ, chắc chắn điểm còn cao hơn tớ.”
Thế rồi màn hình cứ xoay, xoay mãi.
392 điểm bất ngờ hiện lên trước mặt mọi người.
“Ôi dì ơi, nhất định là sai ở đâu rồi, để con tra lại lần nữa.”
La Giai tra đi tra lại đến ba lần, trong không gian yên lặng như tờ của phòng bệnh, “phịch” một tiếng, mẹ tôi ngã xuống sàn.
2
Ngoài phòng cấp cứu, La Giai không ngừng xin lỗi tôi.
Cô ta nói không ngờ lại thế này, cô ta nhất định sẽ giúp tôi phúc khảo và giải thích với mẹ.
Nhưng mẹ tôi đã không đợi được đến ngày mọi chuyện sáng tỏ.
Mẹ ra đi, tấm vải trắng trùm kín thân người.
Mẹ không kịp đợi đến lúc tôi kiếm tiền đưa bà về quê.
Mẹ cũng chẳng kịp đợi ba tôi ra tù để nói lời giã biệt.
Mẹ mãi mãi không thể gượng dậy nữa.
Tôi suy sụp, không chịu an táng mẹ, điên cuồng gọi điện phúc khảo hết lần này đến lần khác.
Tôi muốn mẹ nghe được sự thật.
Chú La cho người lôi tôi đi, lo hết chi phí tang lễ.
Trong lễ tang, tôi nhận được kết quả phúc khảo:
Tôi thật sự chỉ có 392 điểm!
Chú La bảo, dù việc cho La Giai học đại học đã khiến kinh tế nhà chú có phần căng thẳng nhưng nếu tôi muốn thi lại, chú vẫn sẽ giúp.
Tôi lắc đầu từ chối.
Tôi nhớ rõ trong tang lễ, có kẻ bảo ân tình của chú La to thế cũng đến lúc hết rồi, chú chỉ cười buồn lắc đầu.
Suốt kỳ nghỉ hè, tôi đều đứng bên rìa sụp đổ.
Mất ngủ triền miên, lặp đi lặp lại chuyện so đáp án, phúc khảo.
La Giai ép tôi đến gặp bác sĩ tâm lý, kê cho tôi vài loại thuốc an thần.
Trước khi tựu trường, tôi gắng gượng vực dậy, quyết tâm vừa làm vừa tự ôn để năm sau thi lại.
Còn làm ở đâu, người bạn thân tốt của tôi đã sắp xếp xong cho tôi rồi.
Nhà ăn đại học A.
Công việc nhẹ, lương cũng ổn, quan trọng nhất là ở hẳn trong khuôn viên, tiện cho tôi ôn tập.
Nghĩ đến thật nực cười, tôi đúng là đã “vào” đại học A, chỉ tiếc là bằng tư cách nhân viên nhà ăn.
Sau khi tôi đi làm, La Giai thường dẫn nhóm bạn cấp ba tới “ủng hộ”.
Qua ô cửa sổ, những gương mặt từng bảo “Giàu sang rồi thì đừng quên nhau nhé” giờ nhìn tôi bằng ánh mắt cười chê.
Trong đám người ấy có một ánh mắt cứ lẩn tránh.
Đó là Thiệu Minh Húc, người từng nói lên đại học A sẽ có điều muốn nói với tôi, từng lén nắm tay tôi trong bóng tối, giờ phút này lại không dám nhìn thẳng vào mắt tôi.
Mãi đến khi tôi thấy cậu ta và La Giai dùng ốp điện thoại đôi, tôi mới chợt hiểu ra.
Thiệu Minh Húc đã thành một cặp với La Giai.
Tôi không có tư cách trách cứ ai, chỉ có thể dốc toàn lực ôn tập ngày qua ngày.
Cho đến hôm nọ, chú Lưu, người ghi sổ ở nhà ăn, dùng đến bút của tôi.
Chú thắc mắc nói cháu ơi, sao bút này kỳ vậy, hôm qua chú ghi mà nay chữ bay mất sạch.
Đầu tôi “ầm” một tiếng, sự thật bấy lâu tôi không thể chấp nhận được đã nổi lên mặt nước.
3
Trước hôm thi đại học một ngày, La Giai thay cho tôi mấy ruột bút, bảo đừng để mấy cây bút cũ ảnh hưởng đến việc Chiêu Chiêu của chúng ta phát huy.