Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/7pimguE7o0

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chap 2

Mấy cây bút trộn chung, lúc thi tôi không nhớ đã dùng cây nào, giờ nghĩ lại chắc đã dùng phải bút biến mất.

Sau kỳ thi, cô ta lại lấy mấy cây bút từ chỗ tôi, bị tôi bắt gặp, cô ta bèn đặt lại chỗ cũ.

Tôi không mảy may nghi ngờ, vì chúng tôi lớn lên cùng nhau, là bạn thân gắn bó.

Tôi run rẩy không kìm được, sau đó mang bút đến gặp La Giai.

Khi tôi giơ mấy cây bút ra trước mặt cô ta, nụ cười của cô ta khựng lại một giây.

Tôi hỏi vì sao, cô ta đáp không hiểu tôi đang nói gì.

Tôi hỏi cô ta có biết đó là bút biến mất không, cô ta nói đó là thứ gì, cô ta chưa từng nghe nói đến bao giờ.

Tôi suy sụp túm áo cô ta nhưng lại bị Thiệu Minh Húc hất ra.

Cậu ta nói: “Lộ Chiêu, cậu đừng quên tiền chữa bệnh của mẹ cậu và sinh hoạt phí của cậu đều do nhà La Giai lo, sao cô ấy cố ý hại cậu được. Cho dù… cho dù là bút biến mất, chắc Giai Giai cũng vô tình thôi.”

Chân tôi va mạnh, La Giai tranh thủ giật điện thoại từ tay tôi.

Cô ta nói, Chiêu Chiêu à, tớ hiểu cậu không cam lòng nhưng sao cậu nỡ dùng chính chiếc điện thoại tớ tặng để ghi âm tớ.

Tôi nhìn khuôn mặt “ngây thơ vô hại” của La Giai, một cơn ớn lạnh lập tức lên đến đỉnh đầu.

Trong đồn cảnh sát, ba chúng tôi lần lượt ghi lời khai.

Khi tôi kể chuyện La Giai tráo ruột bút, giọng tôi run bần bật.

Còn cô ta lại tỏ ra bình tĩnh, nhoẻn cười nhàn nhã.

Ghi khẩu cung xong, cảnh sát nhìn mấy cây bút, hỏi có ai thấy cô ta thay ruột bút của tôi không.

Tôi nói không nhưng vẫn có cách khác để tra.

Cảnh sát nhíu mày.

Chúng tôi rơi vào im lặng, chợt nghe tiếng La Giai vang lên ở bên cạnh.

Họ đang kể lại những chuyện tôi đã trải qua trong mùa hè này, trong đó có chuyện tôi đến gặp bác sĩ khoa tâm thần.

Thậm chí La Giai còn đưa giấy chẩn đoán của tôi cho cảnh sát xem.

Tờ giấy đó, chính tôi còn chưa thấy bao giờ.

Dưới dấu đỏ tươi của bác sĩ lại ghi là: “Rối loạn tâm thần hoang tưởng, kiến nghị nằm viện điều trị.”

Tôi lập tức siết nắm đấm, cảnh sát nhanh nhẹn bẻ quặt tay tôi ra sau.

La Giai vội vàng đứng dậy xin cảnh sát đừng làm tôi đau.

Dưới cơn phẫn nộ, tôi chỉ muốn nhào đến cào nát mặt cô ta ra nhưng lại bị một tiếng cười khẩy cắt ngang.

Tôi quay lại nhìn theo tiếng cười, thấy ở góc phòng có một người đàn ông đeo còng, xung quanh là mấy cảnh sát mặt mày bầm tím.

Đôi mắt dài hẹp ló ra bên vành mũ lưỡi trai nhìn sang.

Dù tay bị còng, ánh mắt anh ta vẫn sắc lẹm như một con chó hoang.

“Bệnh tâm thần… đúng là một căn bệnh hay ho thật!”

Một câu nói khiến tôi sực tỉnh.

4

Ra khỏi đồn cảnh sát, mắt La Giai ầng ậc nước.

Cô ta níu tay Thiệu Minh Húc: “Chiêu Chiêu, xem ra cậu đã biết bọn tớ quen nhau, nếu không thì cậu đâu bôi nhọ tớ như thế.”

“Tớ biết cậu thích Minh Húc, nhưng…” Cô ta e thẹn liếc qua Minh Húc: “Nhưng tiền sinh hoạt hay gì tớ cũng có thể chia cho Chiêu Chiêu, chỉ Minh Húc là tớ không nỡ.”

Thiệu Minh Húc bước lên bảo vệ cô ta.

“Lộ Chiêu, có thể cách cư xử của tớ từng khiến cậu hiểu lầm, tớ thành thật xin lỗi. Nếu cậu có oán thì cứ nhắm vào tớ, việc này không liên quan gì đến Giai Giai…”

Cậu ta còn chưa dứt lời, tôi đã lôi La Giai ra từ sau lưng cậu ta ra.

Tôi nhìn thẳng mắt cô ta: “La Giai, cậu biết tớ sẽ chẳng bao giờ trở mặt với cậu chỉ vì một gã đàn ông khốn nạn vừa hèn hạ vừa tự cao như vậy. Giờ tớ hỏi cậu lần cuối, cậu có biết mấy ruột bút đó là bút biến mất không? Giải thích đi, tớ cho cậu cơ hội.”

Mắt cô ta rưng rưng.

“Chiêu Chiêu, không phải vì Minh Húc, chẳng lẽ là vì ba tớ không tài trợ nữa cho cậu nữa nên cậu oán trách tớ?”

“Ba tớ tài trợ cho hai mẹ con cậu ba năm, thật sự gánh nặng quá…”

“Chát” Tôi tát thẳng vào mặt cô ta: “Vì sao ba cậu tài trợ cho tới, trong lòng cậu không biết sao?”

Năm đó chú La làm quản lý tài chính cho ba tôi, biển thủ vốn chưa kịp bù dẫn đến công ty phá sản còn ba tôi vào tù nhận tội thay.

Vậy mà ông vẫn nghĩa khí nghĩ rằng người bạn thời thơ ấu của mình mượn tiền nhưng không có khả năng trả lại đúng hạn, thay vì trở mặt thì ông lại để chú La chăm lo cho mẹ con tôi.

Tôi túm chặt cổ áo La Giai.

“Tạm gác những chuyện khác qua một bên, tớ chỉ hỏi cậu, cậu bú sữa của ai lớn lên, hồi cậu đuối nước ai đã cứu cậu? Là mẹ tớ, cậu đúng là thứ vong ơn bội nghĩa, sao cậu nỡ nhẫn tâm kích động bà ấy!”

Tôi tát thêm cái nữa lên bên má còn lại của cô ta.

Thiệu Minh Húc tiến lên kéo tôi nhưng La Giai ngăn cậu ta lại.

Cô ta ôm mặt đầy đau khổ: “Minh Húc, đừng trách Chiêu Chiêu, phải trách tớ không nghe lời bác sĩ cho cậu ấy nhập viện điều trị sớm một chút.”

Phản ứng của La Giai khiến tôi bật cười.

Tôi không hiểu nổi, chỉ thấy buốt giá trong lòng. Cô ta đã xóa sạch chút thiện cảm cuối cùng của tôi với cô ta.

Cô ta làm bộ lấy ra giấy chẩn đoán bệnh của tôi, định tìm cách liên lạc với bác sĩ.

Tôi ép mình bình tĩnh lại, vươn tay ra cầm lấy tờ giấy.

“Cậu nói tớ mắc bệnh tâm thần à?”

“Đúng… đúng, là bệnh tâm thần.” La Giai xót xa trả lời.

Tôi nhếch môi cười với cô ta.

“Loại bệnh này… có phải giết người sẽ không phạm pháp không?”

5

Trước lời đe dọa của tôi, La Giai vẫn rất điềm tĩnh.

Cô ta tin tôi không dám đánh cược tương lai của mình.

Thậm chí cô ta vẫn đến quầy nhà ăn mà tôi làm việc để lấy cơm, chậm rãi nhấm nháp suất cơm chính tay tôi múc ngay trước mặt tôi, ánh mắt tràn đầy kiêu ngạo và thách thức không hề che giấu.

Thấm thoắt một tháng trôi qua, tôi càng lộ vẻ bất mãn, La Giai càng đắc ý.

Cũng như thời cấp ba, cô ta tích cực tranh cử cán bộ lớp, tạo quan hệ tốt với giảng viên, rất nhanh đã thành “thiên sứ nhỏ” trong tập thể mới.

Nỗ lực của cô ta cuối cùng đã đem lại cho tôi một cơ hội.

Nghe bạn cùng phòng của cô ta bảo giảng viên của La Giai đang muốn xét duyệt lên chức phó giáo sư, chỉ tiêu có hạn nên trường mới thêm mục các thầy cô khác dự giờ chấm điểm.

Vì muốn giúp thầy chuẩn bị tốt cho buổi dự giờ này nên La Giai bận rộn mấy hôm liền, từ chuyện ai sẽ trả lời câu hỏi gì đến chỗ ngồi của giảng viên dự giờ.

Nghe xong, tôi lặng thinh nhưng đã có sẵn kế trong đầu.

Tôi nhớ hồi cấp ba, nếu lớp được dự giờ, La Giai là cán bộ lớp nhất định sẽ chuẩn bị sổ bút đầy đủ, cực kỳ chu đáo.

Ngày đó nhanh chóng đến. Sau tiết học, La Giai hớn hở được đám bạn vây quanh đi đến nhà ăn.

Mấy cô gái ríu rít khen: “Buổi học hôm nay thành công quá, thầy của chúng ta chắc chắn giành được suất phó giáo sư.”

“Tất cả là nhờ Giai Giai chuẩn bị đâu ra đấy, tan học thầy còn qua vỗ vai cậu ấy nữa.”

“Đúng đó đúng đó, cậu không biết thầy chú trọng vào buổi dự giờ này đến mức nào đâu, kiểu gì cũng sẽ hậu tạ Giai.”

La Giai vẫn tỏ ra khiêm tốn, trên môi nở nụ cười vô hại.

“Ôi, các cậu đừng nói thế, thầy giỏi sẵn rồi, tớ chỉ chạy việc vặt thôi, nào dám cướp công. Nhưng nếu thầy vui thật, cuối kỳ chắc chúng ta có thể xin thầy đừng để phòng bọn mình rớt môn.”

Đám người cười đùa rồi tản ra, tôi từ quầy bước đến.

Trông thấy tôi, nụ cười của La Giai hơi cứng lại.

“Chiêu Chiêu muốn đi đâu à? Không lấy cơm cho tớ sao? Nếu tan ca sớm thì cùng ăn đi, hôm nay tớ vui, tớ mời.”

Tôi giơ đôi găng tay lên bảo cô ta là mình vừa nhận thêm việc ở quầy phát bưu kiện bên dưới ký túc xá, phải đi giao theo số phòng.

Nụ cười trên mặt La Giai cứng đờ lại.

Tùy chỉnh
Danh sách chương