Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2g0gXRoW4H

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chap 4

“Chiêu Chiêu.” Cậu ta xuống giọng: “Chiêu Chiêu, tớ biết cậu rất buồn.”

“La Giai nói với tớ, cậu biết bọn tớ quen nhau nên mất ngủ, phải uống thuốc mới ngủ được.”

“Tớ thực sự xin lỗi nhưng hoàn cảnh tớ khó khăn, không thể không lựa chọn như vậy. Là bạn, tớ thật lòng khuyên cậu đừng giận cá chém thớt lên người khác, tự ngã thì phải tự đứng lên. Cho dù đúng là do ruột bút bị tráo, cậu cũng làm được gì? Nếu cậu chuyên tâm ôn lại, sang năm vẫn có thể thi đỗ đại học A, đến lúc đó biết đâu… biết đâu chúng ta vẫn còn cơ hội.”

Tôi nhìn cậu ta, không tin nổi mà bật cười: “Thế nên?”

Cậu ta có vẻ ngượng, ngoảnh mặt đi.

“Thế nên cậu đừng làm khó La Giai nữa được không, dạo này cảm xúc của cô ấy không ổn định, thường xuyên gọi điện cho tớ vào lúc nửa đêm…”

Tôi phá lên cười: “Hóa ra là vì La Giai quấy rầy cậu học hành?”

Thiệu Minh Húc bối rối gật đầu.

Mặc dù đối với kẻ sợ khổ, học tập luôn là phương pháp đáng tin cậy nhất.

Nhưng Thiệu Minh Húc lại ích kỷ quá mức.

Tôi phủi chỗ tay anh ta vừa túm, chậm rãi ngẩng đầu lên.

“Thiệu Minh Húc, cậu lấy đâu ra tự tin rằng sau khi tôi trượt đại học, mất mẹ, tôi vẫn đủ tâm trí ghen tuông tranh giành cậu với La Giai?”

“Cậu đẹp trai ngời ngời, tiền xài không hết hay cậu có ơn to như núi mà tôi phải báo đáp?”

“Một thằng vừa toan tính chuyện yêu đương, vừa vào đại học đã muốn người khác tài trợ, mới 19 tuổi đã to xác vô dụng, tôi coi trọng gì ở cậu chứ, vẻ hèn kém hay sự nghèo đói?”

“Cậu bảo tôi đỗ đại học A thì chúng ta còn cơ hội hả? Cậu tưởng cậu là ai, cái áo bông La Giai xài rồi, hay cái máy sưởi trung tâm bỏ đi? Trước khi tự tâng bốc thì nên đi làm thêm kiếm chút tiền mua cái gương mà soi đi.”

“Cậu đang mặc quần áo, giày dép La Giai mua, ăn cơm La Giai trả tiền, cậu còn không biết xấu hổ dám chê cô ta phiền. Ăn bám thì phải tuân theo luật ăn bám, mất ngủ tí đã bức bối, vậy sau này lỡ cô ta trầm cảm thì cậu định chịu thế nào?”

“Nói cho cậu biết nhé, Thiệu Minh Húc, cậu có cách sống hèn của cậu, tôi có cách sống của tôi, lần sau còn vác mặt dạy đời, tôi sẽ tát luôn cậu đấy.”

Tôi chửi xối xả, mặt cậu ta đỏ bầm như gan heo, tức tối siết chặt nắm đấm.

Tôi vô thức lùi hai bước nhưng lại đụng trúng một lồng ngực rắn chắc.

Tôi quay phắt lại, đôi mắt hẹp dài dưới vành mũ lưỡi trai đang dõi theo tôi đầy hứng thú.

Ánh mắt như chó sói hoang khiến người ta lạnh sống lưng.

7

Đúng lúc đó, Thiệu Minh Húc nhận được cuộc gọi từ La Giai, bên kia khóc không thở được.

Nghĩ cũng biết cô ta đang xoắn xuýt không biết có nên báo thầy chuyện bút biến mất không.

Nếu báo, thầy chắc chắn sẽ không tin cô ta nữa, trái lại nghĩ cô ta có vấn đề tâm lý.

Còn không báo, nhỡ thi xong mà nét chữ biến mất thật thì khác gì nộp giấy trắng, thầy lại tưởng cô ta bất mãn, cố ý nộp giấy trắng để phá.

Hậu quả của mớ giằng co ấy có thể là gì chứ, là mất ngủ, căng thẳng, u uất, tôi quá hiểu điều đó.

Thiệu Minh Húc không kịp so đo với tôi, vội vã rời đi.

Người sau lưng bước lên trước mặt, khí chất liều mạng làm tôi nhận ra ngay.

Chính là anh chàng đeo còng tay trong đồn cảnh sát lần trước.

“Lộ Chiêu?” Anh ta cười khẽ.

Tôi gật đầu.

“Sinh ngày mồng một tháng mười một, quê quán **, số chứng minh nhân dân….”

Anh ta giữ nguyên giọng, thản nhiên tước đi bình xịt hơi cay trong tay tôi.

“Ý thức phòng vệ khá tốt đấy.” Anh ta bẻ quặt tay tôi ra sau, giọng vang lên bên tai: “Chỗ hông trái có vết bớt tròn, chín tháng tuổi bập bẹ, từ đầu tiên gọi  là “ba”.”

Mắt tôi chợt nóng bừng, tôi mím chặt môi.

“Lộ Kiến Thành phái anh tới?”

Người này trước đây không lâu còn đeo còng, trông như khách quen của nhà giam.

Quen biết ông ba “nghĩa khí” ấy của tôi cũng chẳng lạ.

Anh ta buông tay tôi ra, giới thiệu sơ qua:

“Đằng Hạo, nhận tiền người ta rồi thì giúp người ta giải quyết công việc.”

Anh ta cúi đầu châm thuốc: “Xem ra cô đang oán hận ba mình, nếu cô từ chối, tôi cũng đỡ phải bận.”

“Không.” Tôi xua làn khói trước mặt: “Nếu có thể, tôi cần một công việc đặc biệt, càng sớm càng tốt.”

Trong mắt Đằng Hạo lóe lên vẻ ngạc nhiên nhưng rồi anh ta gật đầu đồng ý.

8

La Giai vừa trải qua một đêm vật vã.

Nghe nói sau khi xác nhận với bạn cùng phòng rằng quả thật tôi đã bỏ mấy cây bút vào hộp bút của cô ta, cô ta hốt hoảng không yên.

Cô ta dốc hết bút trong hộp ra, ra sức nhớ xem mình đã dùng cây nào lúc thi.

Nghĩ không ra, cô ta lôi điện thoại của thầy, do dự mấy lượt rồi bấm số.

Nhưng chuông mới reo hai hồi La Giai lại cuống cuồng cúp máy.

Lặp đi lặp lại như vậy mấy lần, đến nửa đêm, thầy gọi ngược lại.

Sau khi biết được tình huống, thầy giáo lập tức trở mặt, hỏi cô ta có bị chứng hoang tưởng bị hại không, khuyên cô ta có bệnh thì đi khám, thầy sẵn sàng ký giấy cho cô ta nghỉ học.

La Giai hoàn toàn sụp đổ, trút giận lên bạn cùng phòng.

Cô ta mắng bọn họ sao không ngăn tôi.

Cô ta nói tôi muốn hại cô ta, vụ dự giờ lần trước cũng chính là tôi hãm hại.

Nhưng trước cái vỏ bọc hiền lành bấy lâu, chẳng ai tin lời cô ta.

Huống hồ vụ dự giờ lần trước, rõ ràng tôi đâu có tráo bút của cô ta.

Có người bênh tôi mấy câu, cô ta lập tức nổi khùng.

Cô ta đập vỡ ba bình nước nóng của phòng, suốt đêm đứng ngồi không yên, gọi điện quấy rầy Thiệu Minh Húc đến sáng.

Ấy vậy mà cô ta vẫn qua được đêm kinh khủng ấy.

Hôm sau công bố thành tích, cô ta lại đứng nhất.

La Giai mừng rơi nước mắt, chạy tới văn phòng của thầy cảm ơn, chờ thầy công bố tin cô ta trúng tuyển.

Không ngờ các thầy ngồi bàn bạc trước mặt cô ta rồi quyết định hủy tư cách trúng tuyển của cô ta.

Lý do là: Cảm xúc không ổn định, nên tập trung thời gian chăm sóc sức khỏe tâm lý.

Trải qua cú sốc như vậy, tôi hỏi La Giai có hài lòng không.

Đến đây, cô ta chẳng diễn nổi trò “chị em tốt” với tôi nữa.

Cô ta đánh tôi ở nhà ăn ngay trước mặt mọi người.

Tôi hỏi sao cô ta lại nghi tôi tráo bút, cô ta chỉ dám nói tôi ghen tị với cô ta.

Lời bao biện đó hiển nhiên không thuyết phục, mấy cô bạn bị cô ta đập vỡ bình nước thấy cô ta đánh tôi thì xì xào bàn tán.

Bọn họ nói lần trước La Giai lên cơn, cô ta cũng đánh người như thế.

Tôi chẳng phí nhiều công sức, tin đồn La Giai mắc chứng hoang tưởng bị hại đã lan ra nhanh chóng, tất cả mọi người đều biết.

Cô ta ra sức chứng minh mình bình thường.

Nhưng có đôi khi, lo lắng chính là một dạng nguyền rủa.

Có lúc đang học trên lớp, bỗng phát hiện hộp bút dư ra mấy cây bút, cô ta bèn vứt cả hộp đi.

Có lúc cô ta bắt xe đi mấy con phố chỉ để mua chiếc bút chắc chắn không bị tôi đụng chạm.

Có lúc cô ta ngủ cũng ôm chặt hộp bút, sợ bị đánh tráo.

Ý nghĩ “mình có bệnh” đã nảy mầm trong tim cô ta.

Chỉ cần tôi đứng xa xa giơ cây bút biến mất, cô ta đã như gặp kẻ thù.

Thậm chí không chỉ mỗi bút biến mất, tôi còn nhắn cô ta rằng trò chơi lên cấp rồi, hãy cẩn thận.

Thế là cô ta nơm nớp lo sợ, không dám đi chung với bất cứ ai, sợ tôi tìm cách tiếp cận.

Cô ta càng lúc càng bất thường, mấy cô bạn tốt bụng thấy cô ta lén uống thuốc an thần bèn thông báo cho “bạn thân” là tôi.

Rồi họ hỏi han liên tục, tôi bèn ngượng ngùng “thú nhận” một “sự thật”.

Tôi kể chuyện sau kỳ thi đại học, cô ta cầm chứng minh của tôi đi khám khoa tâm thần ra sao.

Trùng hợp là điện thoại tôi có ảnh chụp hôm cô ta đưa tôi đến viện, cô ta cầm chứng minh của tôi để đăng ký, còn tôi chụp bản đồ bệnh viện nên vô tình dính cả hình cô ta.

Dù tôi có nài nỉ mọi người đừng hoảng nhưng cuối cùng tin tức vẫn lan truyền ra khiến ai nấy đều hoang mang.

Cuối cùng bọn họ còn nhân lúc La Giai không có ở đó, tìm được tờ “chứng nhận bệnh tâm thần” hệt như tôi tả.

Tùy chỉnh
Danh sách chương