Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7V4rJFqCAr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Thẩm Thanh Nhã, cuối cùng tôi đã hiểu rõ câu mà trước đây cô từng nói với tôi…”
“Tiền và quyền lực mới là vũ khí thật sự.”
“Giống như lúc đó, cô muốn bắt nạt tôi thế nào cũng được, tôi dù có gào thét đòi công bằng cũng không ai quan tâm…”
“Nhưng giờ thì sao? Đến lượt tôi nắm tất cả trong tay rồi.”
Từ Nhượng còn cố gắng gượng dậy định lao tới đánh tôi, nhưng đã bị vệ sĩ bên cạnh bẻ tay, khống chế ngay tại chỗ.
Tôi cúi xuống, dùng sức vỗ nhẹ lên mặt hắn ta:
“Thời gian qua tôi nghĩ rất nhiều, mà vẫn không hiểu rốt cuộc tôi đã làm gì sai với anh.”
“Trước kia nhà chúng ta nghèo, anh làm ăn thì luôn bị người khác lừa, tôi xót anh uống rượu đến xuất huyết dạ dày mà vẫn trắng tay, nên dốc hết đầu óc giúp anh tìm cơ hội, lên kế hoạch cho anh.”
“Anh cuối cùng cũng làm nên chuyện, nhưng trong khi kiếm tiền như nước thì mỗi tháng chỉ cho tôi ba trăm tiền sinh hoạt.”
“Bao năm nay tôi chưa từng có một bữa ăn no, tôi vẫn nghĩ anh là người thân duy nhất nên không so đo, ai ngờ hóa ra giữa chúng ta căn bản không có quan hệ máu mủ.”
“Anh dựa vào cái danh anh trai mà bắt nạt tôi suốt bao năm, thậm chí còn muốn dùng thủ đoạn bẩn thỉu để hại chết tôi, vậy thì hôm nay, để tôi cho anh nếm thử cảm giác đó một lần.”
Tôi ra lệnh cho người tiêm thuốc kích thích vào người hắn, rồi đưa hắn đến nơi mà những gã đàn ông da trắng thịt mềm như hắn được chào đón nhất.
Tôi lạnh lùng nhìn tất cả, không chớp mắt lấy một lần — trong lòng chỉ có cảm giác sung sướng vì trả được thù.
Thẩm Thanh Nhã thì sắp phát điên, nước mắt nước mũi tèm lem, cố gắng bỏ chạy nhưng vô ích, cuối cùng chỉ còn biết quỳ xuống cầu xin tôi, van tôi tha cho cô ta.
“Thư Nghiên, dù sao chúng ta cũng từng là bạn học, trước đây đều là lỗi của tôi, tôi sẽ đền bù cho cậu được không?”
“Phòng ngủ của tôi cho cậu, cậu muốn gì cũng được… cầu xin cậu tha cho tôi đi mà…”
“Buồn cười thật, rõ ràng là cậu chiếm tổ chim của tôi bao nhiêu năm, giờ lại nói là ‘cho’ tôi à?”
Tôi không thể nhịn nổi nữa, vung tay tát thẳng vào mặt cô ta, mạnh đến mức đầu cô ta nghiêng hẳn sang một bên.
“Hai kẻ kia đáng chết, còn cậu thì đừng hòng sống yên ổn!”
“Tôi vĩnh viễn không quên được ba năm qua mình đã sống thế nào, bao nhiêu lần, tôi suýt nữa vì cậu mà tự kết thúc cuộc đời.”
“Cậu không thích tiền à? Thế thì từ hôm nay, tôi sẽ tiễn cậu đến gặp mấy lão nhà giàu, còn sau đó xảy ra chuyện gì…”
“Thì cứ để số phận của cậu định đoạt.”
10
Nghe nói, Từ Nhượng không chịu nổi tra tấn, đã cắn lưỡi tự tử.
Thẩm Thanh Nhã còn chưa kịp bị đưa đến chỗ mấy lão già, đã tự mình phát điên, mỗi ngày thần trí rối loạn, lang thang khắp phố như một cái bóng.
Hà Từ Lam thì tay chân đều bị đánh gãy, nằm bất động như người thực vật.
Rõ ràng nhờ có tôi kèm cặp học tập, cậu ta đã nhận được thư báo trúng tuyển của Đại học Chiết Giang, vậy mà giờ đây tất cả đều thành vô nghĩa.
…
Khi tôi nghe tin những chuyện đó, thì đang ngồi lựa chọn giữa Thanh Hoa và Bắc Đại, hai trường đại học danh giá nhất cả nước.
Ba mẹ tôi còn đưa ra một phương án thứ ba: cho tôi đi du học tại một trường danh tiếng ở nước ngoài.
“Thư Nghiên, trước đây ba mẹ không ở bên con, để con phải chịu quá nhiều đau khổ. Từ giờ trở đi, ba mẹ chỉ hy vọng con được sống khỏe mạnh và hạnh phúc. Con muốn gì, chúng ta đều sẽ cho con.”
Tôi nhìn những dãy tường đầy quần áo, túi xách hàng hiệu của mình, những bữa ăn cao lương mỹ vị không bao giờ ăn hết, và con số khổng lồ trong tài khoản ngân hàng — chỉ có thể cười khổ.
“Không cần đâu ba mẹ, con cảm ơn tấm lòng của hai người, nhưng con vẫn muốn tự mình nỗ lực để sống một cuộc đời đáng giá.”
Rất lâu về trước, cuộc đời tôi giống như con thuyền trôi trong đêm đen, đầy sương mù, không thấy được ánh sáng.
Tôi đã vô số lần nghĩ đến chuyện tự tử, muốn từ bỏ tất cả.
Nhưng may mắn thay — tôi đã tự mình vượt qua được tất cả.
Tôi là người may mắn, được ba mẹ ruột tìm thấy, họ có quyền, có thế, có thể thay tôi trả thù, cho tôi mọi thứ tôi chưa từng có.
Nhưng ngoài kia, vẫn còn biết bao cô gái đang bị tổn thương nặng nề, sống trong những góc khuất mà không ai để ý đến.
Trong tương lai, tôi muốn học hành thành tài, xây dựng thương hiệu của riêng mình, để giúp đỡ những người giống như tôi ngày xưa — những người bị dồn đến tận cùng nhưng vẫn khát khao được sống tiếp.
Mong thế giới luôn trong lành, sáng rõ.
Mong bạn và tôi đều sống tốt.
— Toàn văn hoàn —