Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60JYV4rzDy

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Văn án:
Tôi làm phương án dự phòng cho ba người đàn ông.
Người thứ nhất là thanh mai trúc mã của tôi.
lòng anh ấy vẫn còn vương vấn bóng hình của bạch nguyệt quang.
Người thứ hai là Tế, ca sĩ chính của một ban nhạc khá nổi.
Ngủ tôi xong, anh ta liền châm điếu t.h.u.ố.c rồi nói:
“Chúng ta vẫn là thôi mà~”
Người thứ ba là Phương Kì, sếp của tôi.
Anh ta lạnh lùng cảnh cáo:
“Đừng mơ tưởng nữa. Tôi kết hôn người môn đăng hộ đối.”
Mãi cho đến khi mẹ tôi giục tôi đi xem mắt.
Thanh mai trúc mã lấy sổ hộ khẩu .
Tế nói: “Anh thật sự không rời khỏi em được nữa rồi.”
Phương Kì đưa cho tôi chiếc nhẫn kim cương to bằng quả trứng bồ câu.
Khoan đã.
Ban đầu không phải nói rõ ràng là chơi bời thôi sao?
…
Chương 1
Mẹ gọi điện hối tôi đi xem mắt.
Tôi loa đáp: “ rồi rồi.”
“Gửi thời gian địa điểm cho đi.”
Cúp máy xong, Tạ Tầm từ phòng tắm bước .
Anh mặc áo len dài màu be, xắn đến khuỷu , còn cầm bộ đồ lót giặt giúp tôi, đi ngang phòng khách rồi ban công phơi.
“Điện thoại của ai ?”
“Của mẹ em.”
Anh đưa quần áo chỗ nắng, rồi quay đầu nhìn tôi.
Nắng chiều phủ lên người anh một lớp ánh vàng dịu nhẹ; đôi mắt màu hổ phách nhạt như lá thu đầu mùa.
“Em tối nay không về ăn cơm hả? Anh làm cá rau rồi. Cá anh để nồi còn ấm, rau bỏ lò vi sóng hâm là được.”
Anh kéo áo xuống, tiện xoa rối tóc tôi, giọng nhẹ nhàng đến mức giống như đang dỗ trẻ:
“Đừng đặt đồ ăn ngoài.”
Tôi ậm ừ cho .
Nhìn anh khoác túi bước khỏi .
Tôi mà.
Bạch nguyệt quang của anh hôm nay về nước.
Tôi Tạ Tầm sống chung.
Anh đối xử tôi như chăm gái: đồ lót tự giặt cho tôi.
Cơm bưng nước rót, việc gì làm.
tôi không phải gái anh.
Anh vẫn chờ Diệp Vân Hiểu.
Nói đúng , tôi là người dự phòng.
…
Tôi trước đây không như .
Tất là do mấy bộ truyện thiếu nữ hại người kia.
Lúc nào viết kiểu nữ chính bình thường, còn nam chính là thanh mai trúc mã thầm lặng bảo .
Tôi nhìn mà tưởng tượng ngay:
Đây chẳng phải là tôi Tạ Tầm sao?
Hai đứa lên cùng nhau, thân nhau từ nhỏ.
Anh trông ấm áp hiền lành, gần gũi mỗi mình tôi.
Tôi ngoại hình bình thường, thành tích bình thường, tính cách bình thường.
mà anh đưa tôi đi học, tan học cùng nhau, dạy tôi làm bài tập.
Thậm chí còn mua đồ ăn vặt phát cho nhóm xung quanh tôi, còn dặn:
“Bao dung Tiếu Tiếu một chút nhé.”
Khiến tôi nghĩ ngợi quá trời.
gái mới mà, dễ rung động lắm.
Tôi bắt đầu viết nhật ký, đan khăn quàng, tặng anh socola.
Cho đến đêm tốt nghiệp.
Tạ Tầm ôm hoa, xách theo quà đến lớp tôi.
phòng bao náo nhiệt, trai mặc áo trắng hát một bài tình ca dịu dàng.
Rồi cầm micro, kể về nỗi lòng của thiếu niên ấy.
Trông non nớt, chân thành.
Tôi suýt rơi nước mắt.
Cuối cùng Tạ Tầm nói:
“Anh muốn nói em…”
“Anh thật sự thích em…”
Tôi đứng bật dậy hét :
“Em …”
…thích anh.
“Diệp Vân Hiểu.”
phòng im bặt.
Mọi ánh mắt đổ dồn tôi.
tôi đỏ bừng: “Tôi đi sinh! Xin lỗi xin lỗi…”
Tôi chạy trốn khỏi phòng.
Đi sinh xong quay , đến thấy khe :
Hoa khôi lớp xinh đẹp thanh mai trúc mã của tôi đứng trên sân khấu.
đám xung quanh reo lên: “Hôn đi!”
thiếu niên cúi đầu xuống, giọng nghiêm túc mà dịu dàng hỏi:
“Được không, Vân Hiểu?”
Cô gái đỏ lên, khẽ gật đầu.
Tôi không nhìn thêm nữa.
…
Sau đó tôi bắt đầu tránh Tạ Tầm.
Anh ấy chặn tôi ngay trước nhà.
Tôi nhìn thấy anh là quay đầu muốn chạy.
Tạ Tầm nắm chặt cổ tôi, lực mạnh đến mức tôi giật mình.
“Tiếu Tiếu.”
Anh nói:
“Anh xem em như em gái.”
Em gái cái đầu anh.
Làm gì anh trai nào kề kề mũi kèm cặp em gái làm bài tập chứ?
Đúng kiểu đàn ông không giữ khoảng cách, như cái máy điều hòa trung tâm bật 24/7.
từ bé đến tôi thích sĩ diện, giỏi che giấu cảm xúc.
Tôi gượng cười giả lả:
“Ha ha, không sao đâu. Anh đúng là anh trai tốt mà.”
“Em gái cảm ơn anh nhé.”
Tạ Tầm nhìn tôi.
Anh rất đẹp trai, đôi mắt sáng như cún , ánh nhìn đáng thương đến mềm lòng.
“… em đừng giận anh nữa, được không?”
“Đừng tránh anh…”
Tôi nói: “Được.”
Rồi quay người đăng ký một ngôi trường đại học cách anh ta mười vạn tám ngàn dặm.
Tạm biệt nhé, không hẹn ngày gặp .
Từ đó liên lạc giữa chúng tôi như cắt đứt .
Tôi nhắn tin anh ấy trả lời ngay, còn khi anh nhắn tôi năm mới hồi âm.
Anh bảo nghỉ lễ sẽ thăm tôi, tôi hội liền đặt vé đi du lịch mất tiêu.
Đến năm đầu tôi đi làm tôi sống một mình.
Cứ tưởng mình sẽ mạnh mẽ, cuộc sống đã vả cho tỉnh ngay lập tức.
Công việc xử lý không xuể, quan hệ xã hội rối bời, đè tôi đến mức thở chẳng nổi.
Hai đêm mất ngủ.
Mở nhà , nhìn thấy Tạ Tầm đứng đó, trông anh chỉnh tề như người mẫu, trên còn xách túi trái cây tươi.
Khi ánh mắt anh nhìn quầng thâm dưới mắt tôi anh khẽ cong mắt cười, giống hệt hồi nhỏ:
“Anh mà, em chẳng bao giờ tự chăm sóc bản thân.”
Tôi hơi cáu:
“Anh tới làm gì?”
Anh chẳng thèm đáp, khéo léo lách người thẳng nhà.
Anh xoa đầu tôi một cái rồi đi bếp rửa trái cây.
Tôi đi theo sau, càu nhàu:
“Em không cho anh .”
Anh đưa cho tôi một bát dâu tây:
“Ngồi xuống ăn.”
Tôi còn chưa kịp phản ứng, anh đã bắt đầu dọn nhà.
Bát chưa rửa bếp, tóc rụng đầy sàn phòng tắm, đám b.ăn.g v.ệ si.nh tủ bị để nghiêng đổ
…