Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6AcyhL27Sz

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chương 2
Bốn tiếng sau, tôi ngồi giữa phòng khách sạch bóng.
Nắng xiên qua cửa, ấm áp đến xa lạ.
bàn là tô mì anh nấu cho tôi.
Tôi ngẩng lên .
Tạ Tầm đang lau sàn, chiếc tạp dề gấu nâu tôi mua treo ở eo, làm nổi bật cái eo thon của anh.
Mồ hôi đọng ở thái dương, dưới nắng càng chói mắt.
Tôi nheo mắt:
“Anh định làm vậy?”
Anh nghiêng đầu tôi, cười dịu dàng:
“Tiếu Tiếu, nhỏ đến lớn anh luôn chăm em .”
Tôi đáp:
“Em sợ gái anh đ.á.n.h em bầm dập mất. Đừng hại em nữa.”
Tạ Tầm khựng , mắt tối :
“Anh và Vân Hiểu chia tay lâu rồi. Cô ấy đi du nước ngoài hôig đại .”
Tôi cúi đầu, lặng lẽ ăn mì.
…
Thật ra lúc tôi… đã làm người phòng của Vệ Tế rồi.
câu nhỉ?
Lượng đổi thì chất đổi.
Làm phòng cho một người thì đúng là làm phòng.
nếu làm phòng cho hai người… vậy thì chẳng phải họ là phòng của tôi sao?
Sau làm lành với Tạ Tầm, chúng tôi thuê một căn hộ lớn.
Phòng ngủ riêng.
giờ bạch nguyệt quang của anh quay về rồi.
Tôi không thể tiếp tục ở đây.
Một tôi chẳng dùng hết chỗ, thôi dọn ra chỗ khác cho rồi.
Tôi phòng thu dọn đơn giản.
Xong rồi thì đi tìm Vệ Tế, nhờ anh ấy xem giúp vài chỗ thuê .
Tôi đứng trước cửa Vệ Tế, nhập mật mã.
Cửa mở.
đúng lúc anh phòng tắm bước ra.
Chiếc khăn tắm vắt hờ bên hông.
Hơi nước khiến gương trắng lạnh của anh phớt hồng.
Giọt nước tóc rơi , men theo đường cơ bụng chảy khăn tắm.
Anh nheo đôi mắt đào hoa, thản nhiên mở tủ lạnh lấy lon bia lạnh, ngửa cổ uống hết.
Tôi chằm chằm cái eo mảnh khảnh :
“…Anh không sợ em là kẻ xấu à?”
Anh bật cười, vì bia hơi khàn:
“ em mật khẩu anh.”
“Ờ.”
Tôi đáp khô khốc.
Nhớ mục đích tôi đến: “Em tới…”
“Tới rất đúng lúc.”
Anh ôm tôi phía sau.
Mùi sữa tắm thoang thoảng bao lấy tôi.
Cơ thể anh nóng hầm.
Cả những giọt nước chạm lên cổ tôi bỏng.
“Anh tắm xong.”
Anh ngậm lấy vành tai tôi, dính lấy từng chữ:
“Đặc biệt…”
Anh nhấn ,
“Đặc biệt sạch.”
tôi tỉnh khỏi cơn nửa tỉnh nửa mê thì trời đã tối.
người chiếc sơ-mi anh khoác cho.
Dưới ánh đèn mờ, những dấu hôn đùi đỏ đến loá mắt.
Tôi .
Mỗi lần đến tìm Vệ Tế, bất kể vì chuyện , cuối cùng thành chuyện giường.
đặt chân đất, chân tôi mềm.
Theo thói quen, tôi ra ban công tìm anh.
Anh ngậm điếu thuốc, nghiêng trong bóng chiều, trông cô đơn lạ thường.
Con người này là vậy, sắc đẹp thuộc hàng đỉnh cao chuyên lừa con gái xoay vòng vòng.
Dù rõ anh là loại người nào, cần anh một giây đầu tiên… tôi mềm lòng.
Tự dưng mềm lòng làm không .
Thương trước cho rồi.
Tôi tựa khung cửa:
“Sao không hút?”
Vệ Tế quay đầu.
Đôi mắt đào hoa cong cong móc câu hồn
“Anh đang cai. Ngậm cho đỡ thèm.”
Tôi ngạc nhiên: “Sao đột ngột vậy?”
Tôi quen anh hơn sáu năm.
Anh không phải nghiện nặng, chưa từng ý định cai.
là lúc hút thì tránh tôi ra.
“Ừ.”
Anh rút điếu t.h.u.ố.c , vẫn cười:
“ người không cho anh hút.”
Tôi nghe ra chút khác.
Đây chẳng phải chính là kiểu lãng t.ử quay đầu sao.
Tôi rất điều nên không hỏi nữa.
Anh sau ném t.h.u.ố.c thùng rác, xoay người .
gáy anh vẫn nguyên dấu răng tôi cắn.
“Một lát nữa cô ấy đến lấy đồ. Em đừng ra ngoài.”
Tôi hỏi: “Anh nói thật à?”
Anh đáp rất bình tĩnh: “Lần này… chắc là thật.”
Vệ Tế là ca sĩ chính của một ban nhạc chút tiếng tăm.
Ngoại hình thì đỉnh, chi tiền rộng rãi, ánh mắt người ta sâu đến mức mang theo nợ tình kiếp trước.
Tôi năm hai đại thì bị bè kéo đi uống rượu.
Trước bị Tạ Tầm làm tổn thương quá nặng hồi cấp ba, nên lên đại tôi chẳng dám yêu đương nữa.
Cho đến gặp Vệ Tế.
Kiểu ra khỏi tân thủ thôn đã đụng ngay… quái vật cấp ma mị cấp S.
Người đàng hoàng tôi sao từng gặp loại này bao giờ.
Không trêu chọc từng bước một, tặng quà hào phóng quen nhau một tuần đã tặng tôi một chiếc lắc tay vàng.
Chưa đầy một tháng, tôi đã bị anh ta huấn luyện thành con cún ngoan.
Mỗi tối tôi chạy đến tìm anh ta, dọn , giặt đồ, nấu cơm.
Tự nhận là gái danh nghĩa.
Tự mãn đến ngu người.
Hoàn toàn không nhận ra anh ta tôi với ánh mắt kỳ cục thế nào.
Mãi đến hôm tôi bị Vệ Tế lừa lên giường.
Hôm anh ta uống say.
của anh ta dùng điện thoại của anh ta gọi cho tôi, bảo tôi tới đón.
người bên kia cười trêu:
“Chị dâu ơi, Vệ ca say rồi, cứ gọi tên chị suốt.”
Tôi đỏ , lắp bắp nói tới ngay.
Vệ Tế thấy tôi liền ôm lấy.
chôn cổ tôi dụi qua dụi .
Mấy sợi tóc mềm quét lên da khiến tôi rùng .
Hơi thở nóng hổi phả lên da, làm cả người tôi run lên một cái.
anh ta thấp, cuối câu kéo dài:
“Vợ ơi… vợ ơi…”
Tôi bị dỗ đến mê mẩn, không phân biệt nổi phương hướng.
Trong đầu thậm chí nghĩ sau này nên nuôi mèo hay nuôi chó.
Về đến anh ta.
Tôi đi pha mật ong cho anh ta giải rượu.
Ai ngờ chưa kịp làm thì eo đã bị người ta giữ , cả người bị kéo ngã sofa.
Một nụ hôn đè .
Lưỡi bị quấn lấy.
Hô hấp bị cướp đi.
Tôi hoàn toàn mất khống chế.
Những nhớ là ánh mắt ướt sương lấp lánh của anh ta…
Anh ta ngậm lấy ba con sói vị dâu, c.ắ.n mở vỏ, rồi hỏi tôi:
“Được không?”
Tôi đã gật đầu.
Khoái cảm dồn dập thủy triều vỡ ào lên, cuốn tôi chìm nghỉm.
Tôi tỉnh trời sắp sáng.
Ngoài ban công một bóng người.
Đầu ngón tay anh ta lóe sáng vì bật lửa.
Tôi mơ màng cầm điện thoại xem giờ… đã là nửa đêm.