Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9UtQfmKs4i

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

Chương 5

Anh cởi áo, quăng xuống đất.

Tôi vội nhặt : “Để tôi giảm nhiệt độ máy , anh mặc vào trước đã…”

Anh lại ném đi xa hơn.

Tôi vừa quay người đi nhặt… thì thấy anh đã cởi cả quần.

Tôi: d(ŐдŐ๑)

(B… bự thật… Ý tôi là… cái bồn bự thật…)

Nếu mặc kệ, ngày mai có khi top hot search với tiêu đề:

“Tổng giám đốc nào c.h.ế.t đuối trong bồn khách sạn.”

Tôi tiến lại gần, cố nâng anh dậy:

“Anh ra giường nằm trước được không? Chút nữa có canh giải rượu rồi… ở đây dễ bị lắm… Ưm!”

Phương giữ lấy sau gáy tôi, hôn xuống.

Môi chạm môi, giống anh chỉ muốn bịt cái miệng đang lải nhải tôi lại.

Rượu khiến tôi choáng váng.

Anh vươn mở vòi , ấm chảy xuống.

Tôi lại đưa tắt đi.

Anh khó chịu, c.ắ.n môi tôi một cái.

ôm chặt tôi, không cho tôi trốn.

Tôi kêu một tiếng.

Anh thừa cơ xông vào… dùng toàn lực, không một kẽ hở.

trải qua lâu lắm anh buông ra.

Môi Phương đỏ , ánh còn đọng.

Anh ngước mắt nhìn tôi.

Đôi mắt phượng sắc bén ngày thường giờ lại ướt át.

Tôi im lặng một lâu.

Nếu là người tốt thì sẽ đẩy anh ra.

Nhưng tôi không người tốt.

Tôi cúi .

Hôn anh lần nữa.

Tôi ngủ đến tận trưa.

giác vừa đ.á.n.h nhau một trận MMA.

Khi tôi tỉnh dậy, trong phòng còn tiếng chảy.

Tôi xoa trán, ngồi dậy, cầm điện thoại.

Đến khi tắt.

Phương bước ra nhưng chỉ mặc áo .

Dây lưng buộc gọn, tiếc là áo cổ chữ V sâu quá… vẫn loáng thoáng thấy được cảnh đẹp bên trong.

“Dậy rồi à?”

Giọng anh nhạt, không nghe ra xúc.

Tôi ngoan chim cút:

“Dạ.”

Anh ngồi xuống ghế đơn, cầm điện thoại.

“Cô Thôi.”

“Khả năng làm cô không tệ.”

“Trên người cô… có loại khí chất chắc chắn. Tôi từng nghĩ cô sẽ an toàn.”

Ý là… tôi trông bình thường.

Anh chạm vài cái trên màn hình.

Điện thoại tôi reo.

Tôi mở ra.

Là tin chuyển khoản.

Tôi lại đơ.

“Rượu và áp lực người trưởng thành đôi khi tạo ra loại sai lầm với xác suất thấp.”

Anh gọn gàng.

“Tôi không hy vọng chuyện trở phức tạp.”

Tôi gật lia lịa:

“Sai thì sửa…”

“Ở ty, chỉ là hệ cấp trên cấp dưới.”

Anh tiếp lời.

“Ở riêng, là… cơ thể và tiền bạc.”

đơn giản.”

Tôi sững người.

Anh nhìn thẳng tôi.

Đôi mắt sâu thẳm vực , rơi xuống sẽ thấu tim.

Anh chẳng tôi nghĩ gì.

Tự mình thay đồ.

“Cô Thôi.”

Anh bước đến cạnh giường tôi, từ trên nhìn xuống.

Ánh mắt không che giấu được sự khinh miệt.

“Đừng mơ tưởng gì thêm.”

“Tôi chỉ yêu đương với người có môn đăng hộ đối.”

Anh ấy rời đi rồi, tôi nằm xuống.

Vẫn còn chìm trong cái giác vui đến phát run vì số tiền lớn vừa chuyển vào tài khoản.

Còn những lời anh nãy…

Tôi gần chẳng để lọt vào tai.

Vì chúng không có sức sát thương gì cả.

Lần tiên làm người đi cùng cho một người giàu có, tôi chẳng có bao nhiêu kinh nghiệm.

Phương thật ra không khó chiều.

Chỉ cần anh gọi là tôi có mặt đúng .

Anh không đòi hỏi nhiều, cũng chẳng có sở thích đặc biệt nào.

Xong chuyện là bảo tôi về.

Không tôi mệt hay không.

Kỹ thuật thì ổn, nhưng cách chăm sóc sau thì tệ.

Hoàn toàn là nhờ tôi giả vờ làm trò, làm nũng các kiểu anh từ từ học được chút xíu .

Cứ thế qua hơn nửa năm.

Tôi làm chăm chỉ, nghiêm túc.

Rốt cuộc cũng đến sinh nhật Phương Kỳ.

Tôi không người khác sẽ làm gì, còn đặc biệt mạng hỏi.

Bên dưới đủ loại ý kiến trời ơi đất hỡi.

Cuối cùng tôi quyết định tặng anh một đôi khuy măng-sét.

Thuê thiết kế riêng, rồi đặt làm theo bản vẽ.

Vừa tốn thời gian vừa tốn tiền.

Nghĩ buồn .

Làm người đi cùng cũng có tận đến mức .

Đến ngày sinh nhật anh.

Để tỏ rõ thành ý, buổi sáng báo cáo xong, tôi đưa hộp quà ra:

“Phương tổng, chúc anh sinh nhật vui vẻ.”

Ánh mắt Phương dừng trên cái hộp nhỏ.

Sắc mặt khó đoán.

ơn.”

Nhưng anh không đưa nhận.

“Thôi Tiếu.”

Anh ngẩng nhìn tôi, ánh mắt sắc d.a.o .

Cả người toát ra khí chất xa cách.

“Tôi nhớ là tôi đã rồi. hệ chúng ta không thể tiến thêm bước nào nữa.”

“Đừng dùng mấy chiêu .”

“Em để nhiều hơn vào .”

lùng, rõ ràng.

“Đừng vượt giới hạn.”

Tôi cúi , gượng:

rồi ạ.”

“Vậy cái …”

Tôi chuẩn bị rút hộp về.

Anh bảo:

“Để .”

Tôi lui ra ngoài.

Trong lòng mắng anh cả trăm câu.

Không coi trọng thì anh khó chịu.

coi trọng thì anh cũng khó chịu.

Lấy lòng người ta đúng là kỹ năng không ai cũng làm được.

Tôi không Phương cố ý hay không.

hôm khó một cách bất thường.

Tôi tăng ca một chuẩn bị về.

Trên đường đi gặp dì lao .

Mặt bà đầy vui sướng, còn cầm một cái hộp nhỏ.

Trông quen quen.

Tôi gọi: “Dì ơi.”

Dì đứng lại.

Mắt tôi nhìn thẳng vào cái hộp trong bà.

Không sai.

chính là hộp quà tôi đưa buổi sáng.

Tôi hơi nghi hoặc:

“Cái là…?”

Tôi với dì thường gặp nhau trong nhà vệ sinh, vẫn chào hỏi nhau.

Dì không né tránh, tươi:

“Phương tổng tặng… à không.”

“Tôi đang dọn dẹp, thấy cái hộp trong thùng rác. Thấy lạ mở ra xem.”

“Trời đất ơi, đồ bên trong còn nguyên, nhìn là mắc tiền.”

“Tôi sợ ai làm rơi, đem hỏi Phương tổng.”

toe:

“Anh ấy là rác. Bảo tôi tự xử lý.”

Tôi khựng lại một chút.

Dì lại :

“Đồ vậy bỏ thì phí quá.”

“Cô xem nè, đẹp ghê.”

Dì mở cho tôi xem.

Ánh đèn hành lang chiếu vào đôi khuy măng-sét.

Trên lớp nhung đen bên dưới, chúng sáng lấp lánh, tinh xảo vô cùng.

Tôi :

“Đúng là nhìn thôi cũng giá trị rồi.”

Dì gật gù:

. Người giàu đúng là…”

Tôi :

“Dì về sớm chút nhé, trông trời sắp mưa rồi.”

“Ừ ừ, dì đi đây.”

Tôi nhìn bóng lưng bà.

Tùy chỉnh
Danh sách chương