Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6psfUihnDl

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chương 6
Vì có lộc bất ngờ, bước chân nhẹ nhàng .
tôi thu ánh , đi vào thang máy.
Cửa thang máy khép lại.
Khuôn tôi cứng đờ phản chiếu trên vách inox.
Má nó chứ.
Tức đến mức trong n.g.ự.c như có lửa.
sớm anh ta vứt đi thì tôi đã đi nhặt lại .
Uổng công tôi đốt cả tháng lương làm món .
Đồ tư bản c.h.ế.t tiệt.
Tưởng tiền dễ kiếm lắm à!
Tôi quyết tâm: nhất định phải moi lại từ người đàn ông .
Ngày Valentine tôi đi xin quà.
Phương Kì gửi cho tôi đúng một dấu .
Tôi run run gửi link chiếc áo khoác trong giỏ hàng cho anh ta.
Phương Kì: ???
Có phải anh ta thấy tôi “đào mỏ” quá không?
Tôi gõ:
Haha, thật tôi muốn anh xem mẫu có đẹp không ạ…
Ký nhập còn đang nhấp nháy.
Ngay giây tiếp theo âm báo đã thanh toán vang .
Cùng là chuyển khoản của Phương Kì.
Số tiền… nhiều áo cả chục lần.
Tôi c.h.ế.t lặng vài giây.
Nhưng vẫn không quên cảm ơn sếp mới nhận tiền.
Thật tôi không dám moi nhiều.
Tôi sợ Phương Kì sẽ mắng tôi:
“Nhìn lại bản thân đi, loại như cô mà đòi nhiều thế à?”
Tôi dựa theo ngoại hình và điều kiện của mình xin tiền, rất lượng sức.
Thỉnh thoảng ánh Phương Kì nhìn tôi rất lạ, như đang khinh nhỏ nhen, nhà quê của tôi.
Những thứ anh ta đưa, đều đắt gấp mười lần những thứ tôi chủ động xin.
Lâu dần tôi chẳng dám đòi nữa.
vài thứ rơi từ kẽ tay của anh ta đủ bằng lương nửa năm của tôi .
Đúng là đồ nhà giàu khốn nạn.
…
Vì làm người dự xong, nên cuộc sống của tôi còn sung sướng trước.
Đi làm gặp mấy đồng nghiệp chuyên chọc gậy bánh xe, tôi chào một .
Tuy làm người dự nghe thì nhục thật nhưng:
Tôi có Phương Kì làm cây rút tiền, Vệ Tế làm người nóng giường, Tạ Tầm làm người rửa chân.
Thế là đủ.
Không còn Tạ Tầm, không còn Vệ Tế.
Tôi có chút tiếc, nhưng không thấy nặng nề .
có Phương Kì… tôi hơi khó buông.
Dù thì tiền mới là tình yêu đích thực của tôi.
Nghĩ tới chuyện sau mất đi một nguồn thu nhập, lòng tôi lại đau.
…
Họp xong, đồng nghiệp chạy qua tám chuyện với tôi.
Tôi ôm tập tài liệu, vừa trả lời câu , vừa đi ngoài.
Không ý Phương Kì còn ngồi ghế chủ tọa xem tài liệu.
tới làm việc, tôi thò tay vào túi, mới phát hiện điện thoại rớt họp.
Tôi quay lại lấy.
Trong còn một mình Phương Kì.
Tôi khựng lại.
“Phương .”
Anh ta “ừ” một tiếng, vẫn không nhìn tôi.
Tôi gượng:
“ nãy họp, điện thoại em bị trên bàn…”
Trên bàn sạch bóng.
“Hả?”
Tôi cúi xuống chỗ ngồi ban nãy.
Không có.
“Kỳ lạ… chắc em trong làm việc mà quên lấy … haha, dạo tôi đãng quá…”
Tôi vừa lẩm bẩm vừa quay .
“ đây.”
Ngón tay Phương Kì gõ nhẹ bàn.
Tôi nhìn sang.
Phương Kì không biểu cảm, nhìn thẳng tôi.
Tôi đi tới lấy:
“Cảm ơn Phương … em làm việc…”
“Cách rất dở.”
Anh ta cắt ngang.
“…?”
Tôi ngơ ngác.
Theo phản xạ liếc xuống màn hình.
Trên khóa màn hình là tin nhắn của đối tượng xem :
Thứ bảy 10 giờ sáng.
Quán cà phê Vân Hải.
Phương Kì nói:
“Trước đây tôi còn thấy cô điều, tính coi như đáng yêu.”
“Giờ thì ưu điểm duy nhất biến mất.”
“Thôi đi, Thôi Tiếu.”
“Tôi không thể cùng em…”
Anh ta nói:
“Đến đây là hết.”
“Được.”
Tôi gật đầu.
Anh ta như khựng lại một giây thoáng vẻ ngạc nhiên buồn .
Tôi nói:
“ em đi làm đây.”
Anh ta im lặng.
Tôi xoay người rời khỏi.
Đúng là phải một nhát cắt đứt dứt khoát.
Một lần chấm dứt cả ba người.
Tan làm.
Phương Kì phá lệ chen vào thang máy nhân viên.
Nhân viên đứng chật cứng các góc, người đè người.
Anh ta lạnh đứng hàng đầu tiên, tỏ vẻ hoàn toàn không cảm nhận được sự chen chúc .
Tôi đứng ngay bên cạnh anh ta.
Từng tầng từng tầng hạ xuống.
Anh ta bỗng mở miệng:
“ tôi đưa em ?”
Người phía sau khẽ hít vào một hơi.
Tôi nhìn chằm chằm bảng số tầng, giả vờ không nghe.
Anh ta nghiến răng:
“Thôi Tiếu.”
“Dạ?”
Tôi quay qua: “Phương gọi em à?”
“Ừ.”
Anh đáp: “Tiện đường, tôi đưa em .”
“Tèn ten~ cảm ơn Phương .”
Tôi che miệng, làm màu.
Người phía sau lại khẽ hít khí.
Phương Kì nhìn tôi.
Có vẻ tâm trạng… tốt chút.
…
Tôi ngồi ghế phụ.
Phương Kì hơi nghiêng người lại gần.
Tôi vừa cài dây an toàn xong thì đụng ngay gương đang áp tới của anh ta.
“Phương , ạ?”
“Không có .”
Anh ta ngồi thẳng lại, cài dây an toàn.
Trong xe đột nhiên yên tĩnh.
Thi thoảng Phương Kì liếc tôi qua khóe .
Tôi thì nhìn ngoài cửa kính, giả c.h.ế.t, giả câm luôn.
Xe sắp đến nơi thì anh ta cuối cùng không nhịn được:
“ em lại đồng ý dứt khoát như ?”
Anh ta .
lại làm bộ che giấu:
“ là… tò mò thôi.”
“Không phải chính anh không muốn tiếp tục ?”
Anh ta im lặng một .
“Tôi tưởng…”
“Em sẽ giống những người khác… ít nhất… không thể bình thản vô cảm như thế.”
Tôi giật mình:
“Anh còn nhiều người… nữa ?”
“ … là ?”
Anh ta quay đầu nhìn tôi.
Khuôn mơ hồ như trẻ con không hiểu chuyện.
“À… … mấy người trong giới của anh, không gọi là người yêu, mà gọi là…”
Phương Kì sững một chút.
Có vẻ vẫn không hiểu.
Đèn xanh.
Anh ta lại lái xe.
“Không có.”
“ có em.”
“Ý là… bạn của tôi, chia tay, bên kia đều sẽ khóc lóc, van xin… thậm chí làm hại bản thân.”
Không được.
Tôi là người sĩ diện lớn trời.
“Chắc là vì họ còn tình cảm.”
“ còn em?”
Anh ta :
“Em không còn tình cảm với tôi nữa ?”
“Không.”
Tôi nói.
“Chưa từng có.”
Trong lòng tôi có tình cảm với… tiền.
Phương Kì có hạnh phúc hay không, tôi không .
Nhưng tôi đến khu chung cư, quầy khoai tây chiên tẩm ớt dưới lầu vẫn chưa dọn hàng.
Tôi mua một phần, vừa ăn vừa tầng.
Rất hạnh phúc.
…