Ngày đầu tiên bước chân vào đại học, tôi bỗng trở thành nhân vật chính trong một tin đồn chấn động: dính líu tình cảm với nam thần của trường – Tống Dĩ Nam.
Chỉ trong chốc lát, “bức tường tỏ tình” của trường đã tràn ngập những lời bàn tán, đồn đoán về mối quan hệ giữa tôi và anh ấy.
Người ta dựng nên đủ loại “tiểu thuyết tình yêu” về chúng tôi: nào là thanh mai trúc mã từ thuở nhỏ, tôi vì tình mà thi đỗ vào Đại học A, còn anh thì thủy chung đợi tôi khôn lớn… Thậm chí, có người còn tuyên bố rằng cặp đôi “tân sinh viên năm nhất + nam thần Đại học A” chính thức ra đời và đang gây bão khắp nơi.
Nhưng sự thật thì… “cặp đôi” ấy đã tan vỡ từ lâu.
Chỉ mới một tháng trước, Tống Dĩ Nam đã từ chối thẳng thừng lời tỏ tình của tôi.
1
“Tiểu Thời! Cậu nổi tiếng rồi đó! Trên tường tỏ tình toàn người hỏi về cậu!” – Bối Bối, cô bạn cùng phòng, reo lên đầy phấn khích.
Tôi ngẩn người: “Hả? Hỏi mình? Hỏi cái gì?”
Bối Bối đưa điện thoại cho tôi: “Cậu xem đi!”
Tôi mở bức ảnh chụp màn hình đầu tiên:
“Aaaaaa!! Cần gấp info cô gái được học trưởng Tống Dĩ Nam tặng trà sữa hôm nay!!!”
Bức thứ hai:
“Nghe nói hôm nay học trưởng Tống Dĩ Nam đi tặng trà sữa cho tân sinh viên! Là ai vậy trời?!”
Bức thứ ba:
“Nam thần số một của A Đại tặng trà sữa cho bạn gái sao?! Sắp thoát kiếp độc thân rồi à?!”
Bức thứ tư:
“Học trưởng Tống Dĩ Nam hôm nay tặng trà sữa cho cô em gái đó rốt cuộc là ai? Có ai biết không???”
Bức thứ năm:
“Tống Dĩ Nam…………….”
Tôi lướt tiếp bức thứ sáu, thứ bảy, thứ tám… tất cả đều xoay quanh đúng một chủ đề: “Cô gái được Tống Dĩ Nam tặng trà sữa là ai?”
Có người thậm chí còn tự biên tự diễn: tôi và anh ấy là bạn từ thuở nhỏ, tình cảm vô tư trong sáng, tôi vì anh mà vào Đại học A, còn anh thì chờ đợi tôi lớn lên… Nghe cứ như một bộ phim thanh xuân vườn trường.
Tôi chỉ biết cười khổ. Trong tất cả những lời đồn đó, chỉ có một điều đúng: tôi vì tình mà chọn Đại học A.
Còn lại… tôi chỉ ước giá như chúng là thật.
Thực tế, việc anh ấy đưa đồ cho tôi chỉ vì nhận lời nhờ vả của người khác, giúp một việc đơn giản. Nếu không, chắc anh cũng chẳng buồn gặp tôi.
Hơn nữa, đó đâu phải trà sữa – mà là thuốc bổ khí huyết.
Nhà nào lại đựng trà sữa trong bình giữ nhiệt cơ chứ…
Tôi thở dài bất lực.
“Tiểu Thời, cậu và học trưởng Tống Dĩ Nam rốt cuộc là thế nào?” – Bối Bối tò mò.
Tôi nghĩ thầm: Tôi thích anh ấy, còn anh ấy… không thích tôi.
Kéo nhẹ khóe miệng, tôi đáp:
“Không thân lắm đâu. Anh ấy là bạn của anh trai tớ, được nhờ đến thăm tớ thôi.”