Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
đây là bệnh viện tư nhân nên quả kiểm tra sức khỏe có nhanh. luận, cả tôi và Châu Bạch đều không có vấn đề về sức khỏe.
Bệnh viện nhanh chóng làm rõ rằng mắc lỗi, nhầm lẫn quả xét nghiệm giữa tôi và em tôi.
Tôi tò mò, Trân luôn miệng nói rằng mình giữ gìn trong sạch, cô ta mắc bệnh này bằng cách nào?
nhanh, quả điều tra mối quan hệ của em tôi mà trước đó tôi nhờ Châu Bạch giúp có câu trả lời.
Trong nửa năm qua, Trân luôn qua mật thiết với một người đàn ông tên Trương Hạo.
Trùng hợp là, tôi Trương Hạo – là kẻ từng cố gắng xâm hại tôi thời cấp .
Châu Bạch nhíu mày:
“Là người này sao?”
“Anh hắn?”
“Không, chỉ là nhìn hắn muốn đánh rồi.” Châu Bạch nhanh chóng chuyển chủ đề:
“Vợ yêu, hôm nay anh mẹ đánh một em đấy. Em định bù đắp anh thế nào?”
Hơi thở ấm áp của anh phả vào cổ tôi, đôi môi mỏng nhẹ lướt qua tai tôi, khiến tôi thấy nhột nhạt.
Tôi đỏ mặt:
“Đừng làm bừa. Ngày mai chúng ta còn phải tổ chức lễ hôn mà.”
“Vợ à, em đang nghi ngờ sức bền của anh sao?”
Bên tai tôi vang tiếng cười khẽ của anh, đầy mê hoặc.
Chân tôi có chút mềm nhũn, nhưng vẫn từ chối lời đề nghị của anh:
“Không phải, mà là em tin anh quá mức đấy.”
Nhớ đầu tiên mối quan hệ của chúng tôi tiến xa hơn, tôi suýt nữa thì đề nghị chia tay. Anh quả thật quá giỏi… cứ như sói đói đầu nhìn thấy thịt, xoay tôi hết này đến khác.
Đôi mắt đẹp của Châu Bạch hơi cụp xuống, trông đáng thương:
“Vợ à, em không muốn chạm vào anh nữa là không yêu anh, hay là…”
Không đợi anh nói hết, tôi hôn nhẹ má anh một , rồi nói qua loa:
“Yêu, yêu, yêu.”
Đôi mắt anh sáng :
“ tối nay…”
“Để mai đi.”
Anh luôn thích giả vờ đáng thương để đạt được mục đích, nhưng chiêu này tôi không còn dễ mắc bẫy nữa.
“Được, để mai.”
Nụ cười đắc ý hiện trên mặt anh, giống như một cáo tinh ranh.
Mãi sau tôi mới nhận ra, mình anh lừa.
Thôi, ai bảo tôi yêu anh chứ.
Lễ hôn được tổ chức tại sạn năm sao của nhà Châu.
Nhà Châu lớn mạnh, đông đảo, không khí vô cùng náo nhiệt.
những xảy ra gần đây, tôi và Châu Bạch quyết định không mẹ và em tôi đến dự.
Với tính cách của , không sẽ gây ra nữa.
Lễ hôn diễn ra suôn sẻ.
Trong lúc đó, mẹ và em tôi không mà đến, cố gắng xông vào sảnh tiệc nhưng nhân viên an ninh chặn , nên đành yên lặng ở bên ngoài.
Điều khiến tôi bất ngờ là Trương Hạo xuất hiện.
Trên mặt hắn có những nốt đỏ giống như Trân.
Sau lễ hôn, khi lượt ra về, mẹ tôi bất ngờ từ bụi cây gần đó lao ra, lớn tiếng hét vào cổng :
“ thông gia thật hồ đồ! Tôi nghe Trân nói rồi, Hạ chẩn đoán HIV và giang mai, mà vẫn để nó hôn với Châu Bạch. Chỉ nghĩ nó là đứa ngoan sao? Tôi nói , bệnh này chắc chắn là Châu Bạch lăng nhăng mà lây sang nó.”
Những lời này vừa thốt ra, đám liền dừng bước, ánh mắt tò mò hướng về phía tôi và Châu Bạch.
Không ai là không thích nghe thị phi, đặc biệt là loại tin đồn của giới thượng lưu.
Mẹ tôi thấy , giọng càng lớn hơn:
“ thông gia, tôi nói thật, hiểu lầm Châu Bạch rồi. Hạ nhà tôi không đoan nên mới mắc bệnh đó.”
Xung quanh vang những lời bàn tán:
“ Hạ nhìn có vẻ ngoan hiền, ai ngờ đời sống riêng tư lộn xộn thế.”
“Liệu có nhầm lẫn không nhỉ? Nếu cô ta thực sự như , sao nhà Châu đồng ý để cô ta làm dâu?”
“Nhầm mà nhầm, người nói là mẹ ruột của cô ta. Cha mẹ nào mà không mong mình sống tốt chứ. Chắc chắn này là thật.”
“Thôi rồi, lúc nãy cô ta còn cụng ly với tôi, không có lây bệnh tôi không nữa.”
“Tóm , tốt nhất nên tránh xa cô ta ra.”