Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3fs8kJxM4O

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

Hoàng thượng tin Phật, ta thuận theo sở thích của người, chuyện này liền được định thành.

Hoàng thượng cảm thấy có phần áy náy với ta, muốn bù đắp.

Ta cúi đầu, che đi tia giảo hoạt trong mắt, mỉm cười nói:

“Vậy xin hoàng thượng chuẩn cho thần nữ một yêu cầu nho nhỏ là được.”

Gần đây kinh thành náo nhiệt vô cùng.

Một là chuyện vui Thái tử kết thân cùng công chúa Khánh Phương của Tây Sở, hai nước liên hôn, ai nấy đều hoan hỉ.

Hai là chuyện Tạ Vân Tú cùng Tống Lê dây dưa ám muội trong Ngự hoa viên, trăng thanh hoa đẹp, lan tràn giai thoại.

Lời đồn nhiều đến nỗi nghe cũng chẳng kịp.

Ta ngồi trong nhã gian trà lâu, đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, dưới lầu người kể chuyện đang say sưa nói về chuyện tài tử giai nhân, xung quanh bàn luận không ngớt, toàn là chuyện phong nguyệt.

“Ta thấy chiêu của Tống tiểu thư thật cao tay, không gả được cho Thái tử, chẳng phải còn có công tử Tạ gia sao? Dù gì cũng chẳng lỗ.”

“Tạ gia tuy không bằng Đông cung, nhưng làm mệnh phụ chốn thế gia, cũng hơn làm thiếp trong hậu viện Thái tử.”

Lại có người ánh mắt tinh tường, ôm má mơ mộng nói:

“Dám tranh nữ nhân với Thái tử, nếu là ta thì dù chết cũng đáng!”

Các tiểu thư đồng loạt bật cười.

Ta cúi đầu nhấp ngụm trà, khóe môi hơi cong.

Cũng tốt.

Giữa những chuyện thị phi phong nguyệt ấy, chuyện ta bị lui hôn chỉ là việc nhỏ chẳng đáng kể.

Tâm tình tốt, ta khe khẽ ngân nga xuống lầu, vừa khéo chạm mặt Tống Lê.

Nàng vận y phục trắng, dáng người như liễu yếu trước gió đứng nơi bậc thềm, chẳng thấy chút chật vật vì tin đồn vây lấy.

Thấy ta, khóe môi cong lên một độ cung kiêu ngạo:

“Quận chúa, Vân Tú ca ca lâu lắm rồi không tìm đến người nữa, phải không?”

Ta khẽ nghĩ.

Nếu nàng không nói, ta suýt nữa quên mất người kia.

Nàng đắc ý khoe khoang chuyện Tạ Vân Tú lạnh nhạt với ta.

Khóe môi mỉa mai:

“Ngươi tưởng hắn thật lòng thích ngươi sao? Chẳng qua chỉ là trò tiêu khiển, đóng kịch với ngươi mà thôi.”

Ta lười biếng gật đầu, coi như đã biết.

Cũng chẳng buồn vạch trần sự tự lừa mình của nàng.

Chuyện giữa nàng và Tạ Vân Tú khiến Thái tử mất thể diện, nổi giận mà cách chức vài người trong Tạ gia.

Tạ Vân Tú bị trưởng lão trong tộc lập tức áp giải về Thanh Hà, quỳ trong từ đường chịu gia pháp.

Hắn nằm liệt giường, vẫn không quên viết thư cho ta, từng bức từng bức.

Chữ nào cũng tràn đầy nhớ nhung, nói rằng nhớ ta, cầu xin ta đến thăm.

Ta không hồi âm, cũng không lộ diện.

Tống Lê chờ ta rơi vào đau thương bị ruồng bỏ, nhưng ta không như nàng nghĩ.

Ta chỉ nhướn mày, từ tay áo rút ra một xấp thư đưa cho nàng:

“Phiền cô chuyển lời đến công tử Tạ.”

“Hắn cứ dây dưa mãi, ta rất khó xử.”

Rồi ta đốt đi bức thư thứ mười Tạ Vân Tú gửi đến.

Khi tro tàn vừa tắt, ta lại nhận được một mũi phi tiêu hình đóa mai, đuôi buộc dải lụa đỏ rực.

Là thứ chỉ dùng khi thành thân.

Ta nhìn dải đỏ ấy hồi lâu, cuối cùng vẫn đi đến cuộc hẹn.

Hoa thuyền yên tĩnh lạ thường, không có tiếng đàn sáo, không có lời mời rượu, ngay cả một kẻ hầu cũng không có.

Vừa đặt chân lên thuyền, ta liền bị kéo mạnh vào một vòng tay ôm siết, lực đạo lớn đến mức như muốn nghiền nát ta mà hòa vào xương tủy.

“Kiều Kiều…”

Tạ Vân Tú khàn giọng gọi ta, vùi đầu vào sau gáy, cắn mút từng tấc da, mang theo chiếm hữu nôn nóng.

Ta không giãy giụa, chỉ bình thản nói:

“Tạ Vân Tú, ta và Thái tử đã giải trừ hôn ước.”

“Giờ chúng ta có thể đường đường chính chính bên nhau.”

“Ta đã nhường đường cho người trong lòng của ngươi, vui không?”

Chúng ta gần như cùng lúc cất lời.

Hắn chợt cứng đờ, từ từ ngẩng đầu, trong mắt đầy vẻ sửng sốt.

Dáng vẻ ngây ngô đó khiến ta buồn cười, bật cười thành tiếng:

“Ngươi chẳng phải từng nói sẽ giúp Tống cô nương dẹp sạch mọi chướng ngại ngăn nàng ta làm Thái tử phi sao?”

“Giờ tâm nguyện thành rồi, lại không vui à?”

Ý cười của ta dần tan biến, sau đó đột ngột lạnh xuống, ta giễu cợt như bừng tỉnh:

“A, đúng rồi, giờ vị trí Thái tử phi đã đổi thành công chúa Tây Sở, nàng ta lại có chướng ngại mới rồi.”

Ta đưa tay khẽ điểm vào ngực hắn:

“Giờ này… ngươi chẳng phải nên đi quyến rũ công chúa Tây Sở sao?”

Cả người Tạ Vân Tú run lên, sắc mặt lập tức trắng bệch:

“Ngươi… ngươi biết?”

“Ngươi đang đùa giỡn ta?!”

Ta cười như không cười, ngón tay lướt hờ qua sau cổ:

“Đừng nói vậy, chẳng phải là ngươi chơi đùa với ta trước sao? Có qua có lại, xem như công bằng.”

Sắc mặt Tạ Vân Tú đại biến, trong khoảnh khắc, trên mặt hắn hiện lên sửng sốt, phẫn nộ, rồi chật vật.

Khi ta quay người định rời đi, hắn lại nói một câu cực kỳ nực cười:

“Nam Kiều! Ta thích ngươi.”

“Dù ngươi có chơi đùa ta hay gì đi nữa, ta đều không để tâm. Ta chỉ cần ngươi!”

Ta kinh ngạc quay đầu.

Một kẻ từng phong lưu trêu hoa ghẹo nguyệt, giờ lại quay ra đòi danh phận với ta?

Thật là trớ trêu.

Hắn thấp giọng nhắc nhở:

“Kiều Kiều… ngươi đã là nữ nhân của ta rồi…”

Thấy ta không lay động, Tạ Vân Tú giận dữ hôn lên, nụ hôn vừa gấp gáp vừa dữ dội, như phát tiết, cũng như một sự níu kéo bất cam.

Ta cười trên môi hắn.

Hắn thật đáng thương.

Thì ra nam nhân cũng có lúc giống như những nữ tử bị hoa tâm công tử ruồng bỏ—cuống cuồng muốn tìm chút an ủi trong thân xác.

Nhưng ta xưa nay vốn vô tình.

Ngay lúc ngón tay hắn sắp kéo rơi đai lưng của ta, một tiếng hét tuyệt vọng vang lên:

“Tạ Vân Tú!”

Hôm nay tới hẹn, ta cố tình để người rò rỉ tin cho Tống Lê.

Nàng lao vào, mái tóc búi kỹ càng đã rối tung một nửa, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ phẫn nộ vì bị phản bội.

Ngón tay run rẩy chỉ vào hắn:

“Sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy!”

“Ngươi từng nói đời này chỉ yêu mình ta thôi!”

“Nàng ta có gì hơn ta?!”

Ta ung dung buộc lại đai lưng, lạnh lùng nhìn xem diễn.

Nàng thật ngốc, lại đi tin lời ngọt đầu môi của nam nhân.

Tống Lê bước lên một bước, dáng vẻ cao cao tại thượng mà cầu xin:

“Ngươi không cần lấy lòng nàng ta nữa, giờ trở về bên ta, ta sẽ tha thứ cho ngươi.”

“Ta bằng lòng làm thê tử của Tạ thị Thanh Hà.”

Tạ Vân Tú không hề phản ứng.

Tống Lê hoảng hốt, mọi oán hận đều trút lên đầu ta, lời nói như dao tẩm độc:

“Nam Kiều, tiện nhân lẳng lơ vô liêm sỉ!”

“Câu dẫn Thái tử xong lại bám lấy Vân Tú…”

Nàng càng mắng càng hăng, sắc mặt Tạ Vân Tú thay đổi, bỗng nhiên giơ tay tát nàng một cái.

“Ngươi điên đủ chưa?!”

Tống Lê lảo đảo lùi lại hai bước, ôm mặt, ngây dại không dám tin.

Sắc mặt trắng bệch, môi run run không thốt nên lời.

Nàng xưa nay vốn ở trên cao, nay lần đầu hạ mình cho con chó luôn quấn quýt dưới chân—vậy mà chó lại không cần.

Đôi mắt thu thuỷ kia, chỉ còn lại vẻ bối rối và hoảng loạn.

Trước khi rời đi, Tống Lê cười nhạt với ta, oán hận trong mắt gần như tràn ra ngoài:

“Nam Kiều, tiện nhân như ngươi, cứ đợi đấy!”

Câu “đợi đấy” của Tống Lê, quả nhiên không để ta chờ lâu.

Chỉ mấy ngày sau, lời đồn trong kinh thành chỉ còn xoay quanh nàng và Tạ Vân Tú.

Nói rằng Tạ Vân Tú si tình đến độ, vì nàng mà tìm khắp thiên hạ các bản phổ cầm thi, nửa đêm vượt mười dặm chỉ để mua một con cá đao lên bến đầu tiên ở bến tàu cho nàng.

Lại còn nói, ngay cả hoa văn uyên ương trên áo yếm nàng mặc sát thân, cũng là do chính tay Tạ Vân Tú vẽ.

Nàng không từ thủ đoạn, chỉ mong ép được Tạ gia tới cửa cầu thân.

Trớ trêu thay, những điều ấy lại là thật.

Tạ gia vì thể diện, đúng là có ý muốn ép Tạ Vân Tú cưới nàng.

Gặp lại Tống Lê là trong hội chùa ở Long Tuyền tự.

Nàng đã bắt đầu chọn đồ cưới.

Vừa thấy ta, khóe môi khẽ nhếch, vẻ kiêu căng đắc ý:

“Quận chúa hôm nay tới lễ Phật sao? Nghe nói cầu nhân duyên ở Long Tuyền rất linh nghiệm đấy.”

“Chỉ e thân thể quận chúa đã bị nam nhân chơi đùa, đời này khó mà gả được, quả thật nên thành tâm cầu nguyện một phen.”

Ta lười đối đáp, xoay người bỏ đi.

Không bao lâu sau, mùa thu săn tới.

Ta lại dạy cho Tống Lê một bài học.

Năm nay thu săn tổ chức ở hành cung phía tây ngoại thành.

Con cháu thế gia, nam nữ đều yêu cưỡi ngựa bắn cung, thi nhau biểu hiện trước mặt hoàng thượng để giành chút danh tiếng.

Ta cùng các phu nhân, tiểu thư ngồi dưới khán đài, uể oải phe phẩy quạt tròn.

Tiểu thư nhà Đại tướng quân – cô nương họ Quách – giục ta xuống sân thể hiện chút phong thái tướng môn, ta nhấp ngụm trà, lười nhác khoát tay:

“Gần đây thân thể mỏi mệt, thôi miễn.”

Vừa dứt lời, ta múc một muỗng trứng hấp đưa vào miệng, chợt cảm thấy buồn nôn dữ dội.

Mấy người ngồi gần đều giật mình hoảng hốt.

Tùy chỉnh
Danh sách chương