Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1BAnlRIGgX

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

5.

Căn phòng giam chật hẹp, chỉ còn lại một mình tôi.

Bên ngoài có hai cảnh sát canh gác.

Không điện thoại. Không tivi.

Chỉ có một ô cửa trời vuông vức trên trần, đủ để tôi biết ngoài kia là ngày hay đêm.

Tôi nằm đó, không ngủ được, ký ức cũ lại ào về như sóng tràn.

Tôi nhớ lần đầu tiên cãi nhau với chồng là lúc mới sinh con.

Mẹ tôi đưa cho tôi tám ngàn tệ, nói để thuê người giúp việc nấu cơm, làm việc nhà.

Nhưng mẹ chồng không đồng ý.

Bà nói: “Đưa tiền đây, để mẹ làm giúp việc cho.”

Chồng tôi khuyên tôi:

“Bà cũng là mẹ em, nên nghe lời một chút.”

Tôi gật đầu đồng ý.

Ai mà không mong sống hòa thuận với nhà chồng cơ chứ?

Thế nhưng từ lúc mẹ chồng dọn vào ở, mọi thứ đã khác.

Bà dành cả ngày chơi mạt chược, nhảy quảng trường, để lại mì gói cho tôi ăn cầm hơi.

Bà nấu lẩu, làm nướng đủ kiểu, ngày ngày tẩm bổ cho con trai.

Còn tôi – ban đêm thức dậy cho con bú, thay tã.

Bà nói: “Chồng con đi làm mệt, không thể thức đêm.”

Chồng tôi thì nói: “Mẹ già rồi, sao thức nổi?”

Và thế là—tôi, người vừa sinh xong chưa đầy tháng, lại thành người ‘nhàn rỗi’ nhất trong nhà.

Ngày đêm không được nghỉ.

Tôi còn nhớ hôm đó, bà chỉ vào đống quần áo đầy một giỏ, lạnh lùng nói:

“Con dâu sinh xong 20 ngày là xong tháng. Sau đó thì cũng như người bình thường, giặt giũ nấu nướng chẳng ảnh hưởng gì.”

Tôi uất ức đến phát khóc.

Tối đó, chồng tôi về. Nhưng không an ủi, không bênh vực.

Chỉ có một câu mắng thẳng mặt:

“Mẹ là người từng trải, mẹ nói gì thì em cứ nghe theo. Làm bà giận, có khóc mù mắt cũng đáng đời.”

Đó là lần đầu tiên trong đời… tôi nhen nhóm ý định ly hôn.

Nhưng… tôi không có công việc ổn định, cũng chẳng có thu nhập.

Không thể cứ dựa vào nhà mẹ đẻ để nuôi con mãi được.

Nhìn gương mặt con gái bé bỏng, đáng yêu đang say ngủ, tôi tự nhủ—

Ráng thêm chút nữa.

Chỉ cần thêm một chút nữa thôi…

 

Tháng trước.

Chồng tôi đột nhiên đề nghị đổi người thụ hưởng bảo hiểm.

Tôi hỏi anh ta:

“Lúc cưới nhau, anh từng nói sẽ cho em cảm giác an toàn. Lỡ một mai có chuyện gì, ít ra em và con cũng có chỗ dựa.”

Anh ta nhíu mày, giọng bực bội:

“Lúc cưới ai chẳng nói mấy câu đó để lấy lòng nhau? Sống với nhau phải thực tế. Em ôm mấy lời thề thốt đó ra mà ăn cơm được chắc?”

Tôi không kìm được, bật khóc.

“Bao năm nay em vừa đi làm vừa lo việc nhà. Kiếm tiền tiêu xài không phụ thuộc anh, cũng chưa từng tính toán. Vậy mà trong mắt anh, em lại giống như kẻ ăn cắp à?”

Anh ta nhìn tôi đầy khó chịu:

“Phụ nữ ai chẳng thế? Ba tôi mất sớm, mẹ tôi nuôi hai đứa con lớn bằng từng đó gian khổ, bà ấy còn vất vả hơn em nhiều. Giờ tôi chỉ muốn lo cho mẹ chút bảo đảm, thì có gì sai?”

Chính lúc đó, tôi hiểu—

Tình cảm, không thể lay chuyển được người đàn ông đã lạnh tâm.

Vậy nên, tôi mặc cả.

Tôi đồng ý:

Nếu anh cắt đứt với Lưu Tình, quay về với gia đình, tôi sẽ ký vào đơn đổi người thụ hưởng—chuyển sang cho mẹ anh.

Tôi muốn xem thử:

Nếu phải chọn giữa mẹ và tình nhân, anh ta sẽ chọn ai?

 

Không biết đã qua bao lâu.

Lạch cạch—

Tiếng bước chân ngoài hành lang vang vọng, kéo tôi trở về thực tại.

Cảnh sát Tôn mở cửa buồng giam, nói:

“Lý Tố, cô được thả.”

“Chúng tôi đã kiểm tra camera ở siêu thị. Trưa ngày 13 tháng 7, Vương Kiều Kiều và bé Vương Noãn Noãn cùng xuất hiện trong đoạn ghi hình, có mua xoài.”

“Cùng thời điểm đó, camera ở trạm giao hàng ghi lại rõ ràng: cô đang đóng hàng ở ‘Bến Mẹ’.”

“Giờ chúng tôi muốn gặp Noãn Noãn để hỏi vài câu. Yên tâm, chỉ là hỏi nhẹ nhàng thôi. Bé đang ở đâu?”

Tôi lo lắng đáp:

“Con bé dạo này tâm lý không ổn định… Mong các anh đừng dọa con.”

Tôi cùng hai cảnh sát quay về nhà mẹ đẻ.

Vừa thấy chúng tôi bước vào, mẹ tôi tái mét cả mặt.

Bà hoảng hốt nói:

“Các đồng chí ơi, cái chết của Vương Lập Hành không liên quan gì đến nhà tôi cả! Nó ra ngoài lăng nhăng, gây thù chuốc oán với ai thì làm sao tôi biết được!”

Tôi vội kéo tay mẹ, ngăn bà tiếp tục:

“Đừng cản trở điều tra. Mẹ đừng nói linh tinh.”

Lúc này, con gái tôi đang ngồi ở bàn học vẽ tranh, đôi mắt vô tư, nét mặt hồn nhiên.

Cảnh sát Tôn nhẹ giọng hỏi:

“Noãn Noãn, cuối tuần trước con tới nhà bà nội, có đi siêu thị không?”

Con bé gật đầu.

Cảnh sát Triệu hỏi tiếp:

“Con đi với ai? Mua những gì vậy?”

Noãn Noãn đáp rất ngoan ngoãn:

“Con đi với cô. Mua trái cây, rau củ, sữa, khoai tây chiên, hạt dinh dưỡng và sô-cô-la nữa.”

Cảnh sát Tôn mỉm cười:

“Vậy có mua xoài không?”

Con bé gật đầu:

“Cô con mua. Cô bảo sẽ làm bánh quy xoài cho bạn trai ăn.”

Cảnh sát Tôn cười khẽ:

“Ồ, cô con biết nướng bánh à? Giỏi thật. Thế bố con có ăn bánh xoài không?”

Noãn Noãn lắc đầu:

“Ba con bị dị ứng xoài mà. Nên cô lại mua thêm đào vàng, bảo sẽ làm bánh vị đào cho ba với bà nội.”

Hai vị cảnh sát nhìn nhau, trao đổi bằng ánh mắt.

Còn tôi, bỗng rùng mình.

Xoài và đào vàng—màu sắc gần giống nhau.

Một khi nướng thành bánh quy, màu vàng cam đậm lên, rất khó phân biệt bằng mắt thường.

“Con biết ba ăn bánh quy lúc nào không?”

Noãn Noãn đáp:

“Trưa Chủ nhật. Cô chở con tới chỗ ba làm, bánh là con mang cho ba ăn.”

Cảnh sát Tôn hỏi tiếp:

“Vậy mỗi tuần đều là thứ Bảy đến nhà bà, Chủ nhật tới chỗ ba đúng không?”

Con bé gật đầu:

“Vâng ạ. Vì thứ Hai con phải đi học rồi.”

Cảnh sát Triệu:

“Túi đựng bánh quy còn không?”

Noãn Noãn đáp:

“Ba ăn xong rồi vứt vào thùng rác.”

Cảnh sát Tôn xoa đầu con bé, mỉm cười dịu dàng:

“Noãn Noãn ngoan quá. Nếu sau này chúng ta còn điều gì cần hỏi, sẽ lại ghé chơi nha. Cảm ơn con.”

Ánh mắt cô ấy dừng lại trên trang vẽ của con bé.

“Noãn Noãn, con đang vẽ gì đó?”

Đôi mắt con bé đỏ hoe:

“Là biển. Ba thích bơi lắm. Ba từng nói—càng sóng to, càng phải dũng cảm bơi ra đối mặt.”

 

Buổi hỏi thăm kết thúc, tôi tiễn hai cảnh sát xuống lầu.

Cảnh sát Triệu hỏi thêm:

“Cô có biết bạn trai của Vương Kiều Kiều là ai không?”

Tôi đáp:

“Gặp vài lần rồi. Chồng tôi kể họ quen nhau qua mạng, cùng thành phố, sau đó gặp mặt rồi yêu đương chính thức. Nhưng mẹ chồng tôi không đồng ý vì cậu đó thất nghiệp, sống lông bông.”

Cảnh sát Tôn gật đầu:

“Nghe Noãn Noãn nói, chồng cô bơi rất giỏi?”

Tôi gật đầu, mắt tối sầm lại:

“Đúng vậy. Nếu không bị kích ứng dẫn đến cơn hen suyễn, anh ấy tuyệt đối không thể chết đuối.”

Như thường lệ, trước khi vụ án được làm sáng tỏ, với tư cách là vợ hợp pháp của người đã khuất, tôi vẫn buộc phải ở lại thành phố để phối hợp điều tra bất cứ lúc nào.

Tôi quay lại nhà mẹ đẻ.

Con gái đang ngồi xem tivi.

Mẹ tôi kéo tôi lẻn vào bếp, đóng cửa lại, vẻ mặt đầy căng thẳng.

“Lập Hành là bị hại thật sao? Vậy… số tiền bảo hiểm đó chẳng phải là mất trắng rồi à? Những năm triệu đó—coi như tan thành mây khói?”

Tôi mở vòi nước, để tiếng nước chảy rào rào át đi tiếng trò chuyện.

“Coi như… là số anh ấy vậy.”

Mẹ tôi lo lắng ra mặt, giọng trầm xuống:

“Lý Tố, con nói thật với mẹ đi. Không phải là con làm, đúng không? Nó đòi ly hôn, còn ép con từ bỏ quyền nuôi Noãn Noãn, bắt con ra đi tay trắng…”

Tôi lập tức đưa ngón trỏ lên, ra hiệu im lặng, cắt ngang dòng suy đoán của bà.

“Đừng nói linh tinh. Noãn Noãn mới vừa khá hơn chút, mẹ đừng để con bé nghe thấy rồi bị kích động nữa.”

Mẹ tôi chau mày chặt đến mức có thể kẹp chết một con muỗi, ánh mắt đầy nghi ngờ.

Tôi hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói:

“Mẹ, ít ra mẹ cũng phải tin vào cảnh sát chứ. Họ sẽ tìm ra hung thủ. Mẹ đừng nghĩ linh tinh nữa.”

6.

Tối hôm đó, ăn xong tôi trở về nhà riêng.

Cảnh sát có thể triệu tập bất cứ lúc nào, để con gái và mẹ tôi chứng kiến cảnh đó chỉ càng thêm rắc rối.

Không ngoài dự đoán—mẹ chồng và em chồng đang đứng chực sẵn trước cửa chung cư.

Mẹ chồng hét to:

“Lý Tố! Cô dám đổi khóa cửa? Đây là nhà của con trai tôi! Giấy chứng nhận quyền sở hữu vẫn đứng tên Lập Hành! Cô lấy tư cách gì mà tự ý đổi khóa?”

Tôi nhìn gương mặt hai người họ giận đến tái mét, tự nhiên bật cười.

“Không phải rảnh mà đến phá tôi lúc này đâu nhỉ? Để tôi đoán… cảnh sát đã đến điều tra nhà các người rồi?”

Quả nhiên, lời vừa dứt, cổ mẹ chồng liền cứng đờ:

“Có thì sao? Tôi là mẹ ruột của Lập Hành, tôi đời nào hại con mình!”

Em chồng gắt lên, giọng đầy căm phẫn:

“Chính cô mới là kẻ độc ác! Giết người rồi còn đổ tội lên đầu chúng tôi!”

Tôi nhìn lướt qua mẹ chồng, rồi dừng ánh mắt lạnh băng ở em chồng:

“Vương Kiều Kiều, tờ hóa đơn đó là cô cố tình để lại trong túi đồ, đúng không?”

Tôi nhìn đồng hồ, tính thời gian:

“Ngày 13 mua sắm ở siêu thị. Ngày 14 để Noãn Noãn mang túi đó về nhà. Đến ngày 15 anh trai cô chết, tôi còn chưa kịp dọn đồ thì đã bị cảnh sát triệu tập. Hóa đơn đó, đừng nói là ‘sơ suất’ để quên.”

“Cô tưởng nhân chứng và vật chứng là đủ dàn dựng vụ án sao? Ngây thơ quá rồi. Khuyên cô rảnh thì nên đọc sách đi. Thời đại này, bằng chứng mạnh nhất là camera an ninh.”

Em chồng tức đến siết chặt gấu áo, giọng run lên:

“Cô nói linh tinh! Anh ấy là anh ruột tôi! Tôi làm sao mà hại anh được?!”

Tôi khoanh tay trước ngực, ánh mắt sắc như dao:

“Ừ nhỉ, tôi cũng thấy lạ. Động cơ của cô là gì vậy, Kiều Kiều?”

Em chồng giận quá hóa liều, giơ tay định tát tôi một cái.

Tôi nhanh như chớp tóm chặt cổ tay cô ta, giữ nguyên nụ cười lạnh:

“Bị nói trúng tim đen rồi à? Định đánh người bịt miệng? Cẩn thận, động tay động chân là cố ý gây thương tích đấy. Muốn bị tạm giữ không?”

“Với cái kiểu thù dai như cô, có khi chính anh cô đã từng đắc tội gì đó chăng?”

Cô ta giằng mạnh, hất tay tôi ra, mặt đỏ bừng:

“Cô là kẻ giết người! Tôi sẽ gọi truyền thông! Tôi muốn mọi người biết bộ mặt thật của cô, để dư luận phán xét cô!”

Tôi bật cười lạnh lẽo:

“Được thôi. Có vài chi tiết và manh mối, để lên mạng biết đâu dân mạng còn phân tích ra nhanh hơn cả cảnh sát. Nếu cô không sợ, cứ việc công khai đi.”

Vương Kiều Kiều trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt độc địa, như muốn lột da tôi ra tại chỗ.

Có mấy cư dân nghe tiếng ồn, tò mò ghé lại vây quanh xem náo nhiệt.

Thấy người ngoài bắt đầu xúm lại, cô ta lập tức thu liễm thái độ, nhỏ giọng nói:

“Lý Tố, hôm nay bọn tôi đến đây, chủ yếu là muốn hỏi… phần di sản của anh tôi. Cô làm một bản liệt kê tài sản ra đi, giao sớm cho chúng tôi.”

Mẹ chồng tôi nãy giờ im lặng, đôi mắt láo liên không ngừng.

Có vẻ như lời tôi vừa nói… đã khiến bà dao động.

Bà kéo tay con gái, cố kéo đi:

“Thôi, đừng gây chuyện nữa. Ở đây bị người ta nhìn như khỉ trong lồng rồi. Về đi.”

Tôi nhìn theo bóng lưng hai người họ rời khỏi khu chung cư, lòng trĩu xuống vì hàng loạt suy nghĩ.

Chồng tôi vừa mới qua đời, nguyên nhân cái chết còn chưa được làm rõ.

Vậy mà em chồng đã vội vã hỏi đến việc phân chia tài sản.

Dù nhìn thế nào… cũng thật quá bất thường.

Tùy chỉnh
Danh sách chương