Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
7
Thế là, trong bữa cơm giao thừa, vào bàn, ba tôi đã nhắc chuyện .
“Linh , anh con với chị dâu đã đăng ký kết hôn . chừng nào con tính chuyện lo nhà cửa cho nó?”
Tôi gắp món ăn trước mặt, giả vờ ngơ ngác:
“Nhà gì cơ? Nhà của anh con thì anh con phải tự mua chứ.”
Anh tôi dạo gần đây đang ngứa ngáy muốn xả giận, thấy tôi chuyện khó nghe liền muốn đứng dậy cãi lý.
Ba tôi kéo anh xuống, cố nhịn giận để khuyên tôi:
“Trương Thiến Linh, trong cái nhà người quan trọng nhất là anh con. Cả nhà phải dốc sức để anh con sống tốt, vợ, con nối dõi.”
“Con không mua nhà cho nó thì nó lấy gì mà ? Lấy gì mà cháu cho ba mẹ?”
Tôi không nhịn bật cười:
“Nó không phải đã sao? con thì chỗ nào không ? Nhất thiết phải trong căn nhà tôi mua ? đứa con cho tôi chắc? Tôi đâu nghĩa vụ!”
Lần thì anh tôi không kiềm chế nổi, đập tay lên bàn, chỉ vào mặt tôi quát lớn:
“Trương Thiến Linh, mày tưởng mày ngon lắm hả? Tao ra lệnh cho mày, ngày mai lập tức nhượng công ty cho tao! Nhà họ Trương chưa lượt một đứa con gái mày lên tiếng!”
Tôi cúi đầu, vai run lên vì cố nhịn cười.
IQ mà cũng thi đại học ?
Mẹ tôi đứng dậy dỗ anh trai, không muốn căng thẳng thêm:
“Thôi thôi, đều là người một nhà, xuống chuyện cho tử tế.”
“Linh , anh con cũng lý. Con là con gái, suốt ngày ra ngoài bươn chải buôn bán cũng không hay.”
“Chuyện mở công ty nên để đàn ông lo. Con thì nên tìm người tốt mà gả, một đứa bé bụ bẫm là chính đạo.”
Chị dâu cạnh mẹ tôi, thấy liền đứng dậy phụ hoạ:
“Đúng . Con gái mà cứ giao thiệp với mấy ông lớn, rượu chè chuyện ăn, ai biết mấy ông ý gì không?”
“Lỡ chuyện gì xảy ra thì sau ai dám lấy em?”
“Anh em cũng vì nghĩ cho em thôi. Em nên biết ơn.”
Tôi nhìn cả đám người trước mặt mà cảm thấy chẳng thuộc về cái “gia đình” chút nào.
Thậm chí tôi hoài nghi, không biết là con ruột của họ không?
Ngược , tôi thấy chị dâu giống con ruột của họ hơn là tôi.
Thấy tôi im lặng, ba tôi lên tiếng:
“Lần trước Quốc khánh, con khoá hết thẻ ngân hàng của ba mẹ.”
“Nếu không muốn đưa công ty cho anh con thì cũng , thì từ giờ cho ba mẹ và anh con người năm trăm triệu.”
“Coi cho con giữ công ty để tiếp tục ‘thử sức’. Nhà cũng đâu tham lam gì, với doanh thu năm của công ty con thì số tiền chẳng đáng là bao.”
“, chị dâu con đang mang thai, phải gấp đôi – một tỷ.”
“Nhớ nhé, mùng một hàng , phải đủ. Nếu không thì đừng trách ba mẹ không tình nghĩa gì nữa.”
Tôi thở dài, đứng dậy.
“Tôi cứ tưởng ba mẹ lòng muốn con gái về ăn Tết, ăn bữa cơm gia đình.”
“Không ngờ là một cái bẫy, dọa nạt tôi nữa.”
“ người tính toán hay . Không cần gì, tôi phải hai tỷ rưỡi?”
“ người tưởng tôi là đồ ngốc chắc?”
“Tôi cảnh cáo người: công ty là của tôi. Không liên quan người dù chỉ một đồng.”
“Trước đây tôi nể tình máu mủ mà tiền tiêu vặt .”
“Giờ người không coi tôi là người nhà, thì tôi cũng khỏi cần giả vờ nữa.”
“Muốn tiền – không ! Muốn công ty – càng không!”
xong tôi xách túi quay người bỏ đi. tới cửa, anh tôi lao tới điên, giơ tay bóp chặt cổ tôi.
Lực mạnh mức tưởng muốn bóp chết tôi tại chỗ.
Tôi đưa tay vào túi, bấm nút cầu cứu, khóe mắt vặn nhìn thấy chiếc tủ đông đặt ở góc tường.
Chiếc tủ đông dùng để gì?
Tích trữ thực phẩm cho Tết, hay là… giết tôi giấu xác trong ?
Càng nghĩ tôi càng rùng , nhất là khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của ba mẹ.
Tôi bỗng thấy cả mấy chục năm qua nực cười.
Rõ ràng từ lâu tôi nên tỉnh ngộ – nơi chưa bao giờ là nhà của tôi, họ cũng chưa từng là người thân của tôi.
Ngay khi đầu óc bắt đầu choáng váng, cánh cửa lớn bị đá văng ra, trợ lý của tôi dẫn theo hai người đàn ông lực lưỡng xông vào.
Lúc tôi tỉnh , người đã đưa bệnh viện.
Trợ lý thay tôi báo cảnh sát, và khi tôi mở mắt, cảnh sát hỏi rõ việc.
Tôi thuật đầy đủ, đồng thời yêu cầu khởi tố hình .