Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi gật đầu:
– “Ừ, vậy thì hẹn hò đi.”
Nói xong, tôi theo thói quen rụt mình vào khăn quàng để che đi đôi má đang nóng lên.
Nhưng khi ngẩng đầu, tôi thấy anh cũng đang đỏ bừng cả tai, lấy tay che mặt, không dám nhìn tôi.
Anh bật cười:
– “Sao tự nhiên em lại đồng ý vậy?”
Tôi bối rối:
– “Không thể đồng ý sao?”
Anh hạ tay xuống, vội vàng xua tay:
– “Không, không phải. Ý tôi là, tôi nên theo đuổi em thêm một thời gian nữa.”
—
Khi bạn bè biết tôi và Thẩm Diệu không quay lại với nhau, ai nấy đều ngạc nhiên.
Trong mắt họ, việc tôi không hẹn hò suốt mấy năm qua chỉ vì chờ đợi Thẩm Diệu.
Họ nhất quyết muốn gặp bạn trai tôi. Chu Húc biết chuyện này nên đứng ra tổ chức buổi gặp mặt.
Anh cư xử rất chừng mực, không thiếu thân thiện. Bạn bè tôi ai nấy đều khen ngợi anh không ngớt lời.
Sau vài ly rượu, mọi người rủ nhau chơi “Thật hay Thách”.
Họ nhắm thẳng vào tôi và Chu Húc:
– “Hôn đi!”
Chu Húc không ngần ngại, nhưng tôi lại hơi lưỡng lự.
Anh dùng ngón tay cái đặt lên môi tôi, cúi người hôn lên ngón tay mình.
Tất cả quá hoàn hảo, quá phù hợp.
Nhưng tôi lại cảm thấy bất an. Làm gì có ai trên đời hoàn toàn hòa hợp với nhau như vậy?
Bạn bè liên tục rót rượu cho Chu Húc. Đến lượt tiếp theo, chai rượu lại chỉ vào anh.
Tôi lên tiếng xoa dịu:
– “Chọn nói thật đi, đừng mạo hiểm nữa.”
Một người bạn hỏi một câu rất bình thường:
– “Điều điên rồ nhất anh muốn làm là gì?”
Chu Húc mỉm cười, đáp lại điều không ai ngờ tới:
– “Kết hôn.”
– “Tôi muốn kết hôn với cô ấy.”
Người lớn, điều điên rồ nhất có lẽ chỉ đến thế.
Nhưng Chu Húc lại nhắc đến chuyện kết hôn.
Mọi người đều bật cười, khen anh quá trong sáng. Một người say rượu buột miệng nói:
– “Hai người vừa mới hẹn hò, mà đã nghĩ đến kết hôn. Cậu này…”
Câu nói lửng lơ, không ai tiếp lời. Ai đó kéo tay người bạn kia, nhắc nhở:
– “Đừng nói nữa.”
Bầu không khí chùng xuống. Một số người cẩn thận nhìn về phía tôi.
Chúng tôi chỉ mới quen nhau, còn người anh ấy muốn kết hôn, rõ ràng không phải tôi.
Chu Húc cũng nhận ra mình nói hớ. Anh vội nắm tay tôi, giải thích:
– “Sang Ninh, em đừng hiểu lầm.”
– “Anh… anh có thể giải thích được.”
Anh nói lắp bắp, sợ tôi sẽ bỏ đi nên nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, từng bước theo sát tôi.
Vừa ra khỏi cửa quán bar, anh đã giải thích:
– “Sang Ninh, anh từng có một mối tình lâu năm.”
—————
“Ừ, rồi sao nữa?” Tôi lặng lẽ chờ đợi anh nói tiếp. Một lúc sau, anh mới chậm rãi mở lời:
– “Làm bánh cũng là vì cô ấy, nhưng cô ấy chán rồi.”
– “Không chỉ chán bánh, cô ấy cũng chán cả anh.”
– “Vì vậy, cô ấy ngoại tình và đi theo người khác.”
– “Khi đó, anh yêu cô ấy rất nhiều, thật sự muốn bất chấp tất cả để cưới cô ấy. Anh từng nghĩ đó là điều điên rồ nhất mình muốn làm.”
– “Nhưng bây giờ anh không còn thích cô ấy nữa. Anh chỉ… đột nhiên…”
Anh lí nhí, rối rắm giải thích, rồi lại muốn nói gì đó nhưng tôi đã đưa hai tay ôm lấy mặt anh, bắt anh cúi xuống nhìn tôi.
Tôi chỉ hỏi một câu:
– “Nếu cô ấy quay lại tìm anh, anh có muốn ở bên cô ấy không?”
Anh uống khá say, nhìn tôi với ánh mắt như có ánh sao lấp lánh.
Anh cúi đầu, chạm nhẹ trán vào tôi, trả lời thẳng thắn:
– “Không.”
Vậy thì không có gì quan trọng cả. Ngay cả tôi cũng từng có một người yêu cũ lâu dài, yêu rất sâu đậm, nên tôi hoàn toàn có thể chấp nhận quá khứ của anh.
Anh say quá, tôi đưa anh về nhà.
Vừa tới cửa, tôi thấy Thẩm Diệu đứng trước nhà.
Anh ấy nói:
– “Sang Ninh, anh nghe nói bạn trai em từng có một mối tình lâu năm.”
Tôi đỡ Chu Húc, nhìn anh ta:
– “Vậy thì sao?”
Thẩm Diệu đút tay vào túi, nhìn thẳng vào tôi, nói thẳng:
– “Hai người không hợp nhau. Rất có thể anh ta sẽ ngoại tình.”
Chu Húc đột ngột lên tiếng:
– “Tôi không làm thế.”
Anh đã tỉnh rượu, nhưng vẫn tựa cả người vào tôi, đầy tự tin đáp trả:
– “Tôi không bao giờ làm thế.”
Đôi mắt của Thẩm Diệu vẫn sắc lạnh như xưa, dù đã đeo kính cũng không che giấu được sự quyết đoán.
Anh nhìn tôi, khẽ cong mắt:
– “Sang Ninh, chúng ta cá cược không?”
Chu Húc lao tới, giơ nắm đ.ấ.m về phía Thẩm Diệu.
– “Anh là đàn ông mà chặn cửa nhà người khác. Nếu anh không đi, đừng trách tôi không khách sáo.”
Thẩm Diệu vẫn không thay đổi sắc mặt, chỉ nói với tôi:
– “Sang Ninh, đừng quá tin đàn ông.”
Lời này, tôi đã học được từ anh ba năm trước.
Khi anh quay lưng định đi, tôi lên tiếng:
– “Sau này đừng đến tìm tôi nữa. Hãy nhìn về phía trước đi.”
Anh dừng bước một lúc, rồi cuối cùng vẫn rời đi.
Sau khi Thẩm Diệu đi, Chu Húc nhìn tôi, gãi đầu nói:
– “Anh còn định giả vờ say để vào nhà em, nhưng bị anh ta phá hỏng kế hoạch rồi.”
Anh định rời đi, nhưng tôi hỏi:
– “Anh muốn vào nhà EM sao?”