Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1g74MprWoc

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

15.

Ba ngày liên tiếp, ta đều tự tay dậy sớm nấu cơm cho Tiểu Hắc.

Ngày thứ hai là bánh kẹp thịt kho, vỏ bánh chiên vàng giòn, bên trong là phần thịt kho được ta băm nhuyễn suốt hai canh giờ, đậm đà thơm phức. Chan thêm một muỗng nước thịt sánh đặc, khiến Tiểu Hắc ăn đến mỡ dính đầy miệng.

Ngay cả dì Lưu vốn quen ăn bánh bột hấp cũng phải gật gù khen ngon, còn đề nghị đưa món này thành món chủ lực của quán.

Ngày thứ ba là cơm rang trứng. Hạt cơm vàng óng quyện với trứng gà màu cam nhạt, mùi muối mằn mặn, mùi hành thơm dịu, điểm chút cay của tiêu. Tiểu Hắc ăn no căng bụng, khí thế bừng bừng, chẻ thêm cả một đống củi.

Đến ngày thứ tư, ta dựa bên khung cửa, lặng lẽ ngắm hắn đang vung rìu ngoài sân. Lưỡi rìu trong tay hắn phóng lên phóng xuống như gió táp, mồ hôi theo những đường cơ bắp rắn chắc trên lưng trượt xuống tận thắt lưng, ánh nắng sớm chiếu lên bụng hắn, tám múi cơ nổi rõ đến lóa mắt.

Ta bưng ra một bát canh cay Hồ Bắc, đang định gọi Tiểu Hắc vào ăn, thì bất chợt đối diện với đôi mắt phượng sắc lạnh như sương tuyết của Từ Hạo.

Tay ta run lên một cái, suýt nữa hất cả bát canh xuống đất.

16.

Ta cố nén cơn xúc động muốn quay đầu bỏ trốn, cắn răng lấy can đảm bước tới, cười gượng mở lời:

“Khách quan lại dùng một bát canh dê chăng? Hôm nay có bánh hấp mới ra lò, ăn cùng canh thì hợp lắm.”

Từ Hạo khoanh tay ngồi xuống, ánh mắt lãnh đạm, giọng đầy kiêu ngạo:

“Không ăn. Cho thân vệ của ta ăn riêng, còn ta lại phải ăn nồi lớn với người khác, thế là sao chứ.”

Hắn nghiêng mặt liếc ta, giọng hờn hờn:

“Ta thích món mì om đậu, mang một phần ra đây. Nhớ kỹ, đừng cho thứ gì lạ vào đó.”

“À… hả?”

Não ta lập tức như bị ai quấy thành hồ, một mớ hỗn độn không rõ đầu đuôi. Thôi rồi, ta bị lộ rồi. Từ Hạo nhất định là biết kế hoạch ám sát, thậm chí còn phái thân vệ âm thầm giám sát ta.

Thấy hắn từng bước áp sát, bản năng sinh tồn mạnh mẽ hơn lý trí, ta lập tức vận khinh công, phóng mình bỏ chạy. Gió rít bên tai, chỉ một hơi đã lướt qua thành, lao thẳng ra ngoài.

Ta đang ngồi thở dốc trên một cành cây, còn chưa kịp định thần thì bên dưới vang lên tiếng nói quen thuộc của Tiểu Hắc.

“Bà chủ, đừng chạy nữa. Người đã bị bao vây rồi.”

17.

Ta tuyệt vọng nhìn xuống gốc cây, nơi hơn chục ám vệ đã vây kín xung quanh.

Đuổi theo ta lâu như thế mà không bị phát hiện, chỉ có thể nói nội công của bọn họ đã đạt đến cảnh giới thâm sâu khó lường.

Ta vận khí thúc động nội lực, chuẩn bị tự đoạn sinh mệnh.

Thế nhưng vừa dồn lực lên đan điền, một hòn đá vụt tới đánh trúng cổ tay, khiến ta rơi khỏi cành cây, ngã thẳng vào một vòng tay ấm áp mềm mại.

Từ Hạo đỡ lấy ta, ôm ta trong lòng, ánh mắt sáng rực, giọng nói tha thiết:

“A Nguyệt, nàng không nhận ra ta nữa sao? Ta là A Hoàng đây.”

Ta: ……

Hả?

Ai mà lại đi đặt tên cho một hầu gia giống tên cún con thế này chứ?

Khoan đã… cái tên này… hình như là do chính ta đặt thì phải!

18.

Ta nhìn người nam tử trước mắt, dáng dấp phong nhã, tuấn tú lạ thường, cố gắng đem hắn liên hệ với đứa trẻ gầy nhẳng như cọng giá từng cùng ta lang thang xin ăn năm nào.

Hắn bỗng đưa tay kéo bung vạt áo trước ngực, ta giật mình vội vàng nhắm mắt lại, lắp bắp:

“Không được, thật sự không được… nơi này người qua kẻ lại đông như thế, ta không tiện đâu.”

Những ám vệ xung quanh đều vô cùng ăn ý, đồng loạt quay đầu sang chỗ khác, giả vờ không thấy gì.

Từ Hạo dở khóc dở cười, đành phải nhẹ nhàng tách hai mí mắt ta ra, thấp giọng nói:

“Ta chỉ muốn nàng nhìn vết sẹo này thôi. Là nàng năm xưa bôi thuốc cho ta. Nàng thật sự không nhớ sao?”

Ta ngượng ngùng rút lại những dòng suy nghĩ không đứng đắn trong đầu, thầm trách bản thân dạo này đọc nhiều thoại bản màu mè quá mức.

Cởi y phục ra như thế, cũng không báo trước một tiếng, đúng là khiến người khác giật mình.

Nhưng nếu hắn thật sự là A Hoàng, thì khắp thân thể này… chỗ nào ta cũng đã từng thấy qua rồi.

Phía ngực trái, vết thương năm xưa do cú đâm thứ mười một vẫn còn để lại một đường sẹo mờ, dù đã liền da từ lâu.

Ngay bên cạnh, vẫn còn nốt ruồi son đỏ tươi nơi tâm thất, nhỏ thôi, nhưng chẳng thể lẫn đi đâu được.

19.

Tính ra, ta chính là ân nhân cứu mạng của Từ Hạo.

Khi ấy, ta trôi dạt trong chiếc tủ gỗ suốt hai ngày, vừa sợ hãi vừa kiệt sức, cuối cùng thiếp đi trong mê man.

Tỉnh dậy, phát hiện trong tủ có thêm một bé trai, ngực trái đã được băng bó, sắc mặt trắng bệch, hơi thở mong manh.

Trước lúc phụ mẫu đưa ta vào tủ, họ còn đặt theo một bầu nước, mấy miếng bánh khô cùng số bạc dành dụm được trong nhà. Suốt hai ngày ấy, ta luôn dè sẻn, không dám ăn nhiều, vì còn chưa biết sẽ phải trôi đến nơi nào.

Phụ thân từng nói, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa bảo tháp.

Lúc ta quyết định cứu đứa bé ấy, ta đã âm thầm khấn nguyện trong lòng, mong rằng cha mẹ cũng sẽ gặp được người tốt bụng như ta đang làm với hắn bây giờ.

Ta nhai vụn bánh khô, trộn cùng nước rồi chậm rãi đút từng thìa cho hắn.

Một ngày sau, chiếc tủ trôi tới một khúc sông nước cạn, ta gắng sức kéo hắn lên bờ, tìm được một căn nhà hoang bên mé rừng, rồi trú tạm ở đó.

Trong suốt quãng thời gian ấy, hắn luôn trong trạng thái yếu ớt. Tỉnh rồi lại mê, mê rồi lại tỉnh. Những lúc mở mắt, hắn chỉ lặng lẽ nhìn ta đút nước, cho ăn, thay thuốc.

Còn phần lớn thời gian… hắn chìm trong hôn mê sâu.

20.

Phụ mẫu ta mấy năm trời tích góp, tổng cộng cũng chỉ được hơn ba mươi lượng bạc.

Thương thế của hắn rất nặng, phải dùng thứ kim sang dược tốt nhất. Thế nhưng vết thương chưa kịp lành, bạc đã tiêu sạch.

Ta đành làm theo lời cha từng dạy, một mình vào núi tìm thảo dược. Dùng một chiếc bình đất cũ, ta sắc thuốc rồi đắp lên vết thương cho hắn.

Tròn một tháng sau, vết thương nơi ngực hắn dần dần kéo da non, sức khỏe cũng hồi phục ít nhiều, cuối cùng… hắn cũng bắt đầu cất tiếng nói.

Trước đó hắn vẫn im lặng không đáp lời, đến mức ta từng nghĩ hắn bị câm.

Thấy lớp áo trong của hắn là màu vàng nhạt, ta liền đặt cho hắn một cái tên — gọi là A Hoàng.

21.

Lần đầu tiên A Hoàng cất lời, là khi ta lấy được nửa cái bánh hấp, lại nhịn bụng chia cho hắn hơn một nửa.

Hắn nhìn ta, ánh mắt đầy nghiêm túc, nói một câu khiến ta suýt nghẹn:

“Ân lớn không lời nào báo đáp, sau này ta nhất định sẽ trả ơn cho tỷ. Dẫn tỷ đi ăn ngon mặc đẹp, sống đời phú quý.”

Ta đưa tay sờ trán hắn. Đã không còn sốt nữa rồi.

Khẽ thở dài một tiếng, ta đáp:

“Ngươi vẫn là nên theo ta ra đầu đường xin ăn đi đã.”

22.

Ta sống cùng A Hoàng suốt ba tháng trời. Ban ngày hai đứa cùng nhau ra phố xin ăn, đến tối lại chen chúc trong căn nhà hoang, đắp tạm một lớp rơm rạ, co ro run rẩy qua đêm.

Nhưng những ngày yên lành ngắn chẳng tày gang.

Một đêm nọ, chúng ta bất ngờ chạm mặt một đội nhân mã, tựa như đang truy lùng ai đó. A Hoàng len lén ra ngoài dò xét. Nhìn trang phục và chiến mã của họ xong, sắc mặt hắn tái nhợt.

Hắn nói, kẻ thù của hắn đã tìm đến nơi. Hắn không thể để ta bị liên lụy, bảo ta mau chóng rời đi.

Ta không chịu. Ta nói ta không đi đâu cả.

Trong cơn nóng ruột, hắn ra tay đánh ngất ta. Khi ta tỉnh lại, A Hoàng đã biến mất không để lại dấu vết nào.

Suốt bao năm nay, ta luôn nghĩ hắn đã chết rồi. Đêm về giấc mộng chập chờn, không ít lần ta rơi nước mắt vì nỗi đau mất hắn.

23.

A Hoàng rời đi rồi, trời mỗi lúc một lạnh. Ta vừa đói vừa rét, trong một lần lang thang khắp phố để xin ăn, tình cờ thấy vương phủ đang tuyển người, liền tự bán thân vào phủ.

A Hoàng… không, bây giờ nên gọi là Từ Hạo mới đúng.

Hắn kể lại, năm đó bị ép đến bước đường cùng, là Thái tử đã phái người tới cứu.

Từ Hạo là biểu đệ của Thái tử, tổ phụ từng đỗ Tam giáp Tiến sĩ, văn tài xuất chúng. Chỉ vì xuất thân hàn vi nên bị gạt sang Tây Bắc nhậm chức. Dưới sự cai trị của hắn, dân chúng an cư lạc nghiệp, dần dần trở thành tâm phúc bên cạnh Tùy Vương.

Trước khi lên ngôi, Thánh thượng vốn chỉ là con của một cung nữ, bị phân đến đất Tùy hẻo lánh. Sau này cưới nữ nhi của một huyện lệnh bản địa làm thê tử.

Về sau, tiên đế hôn ám vô đạo, Tùy Vương liền giương cờ thanh trừng triều đình, tiến quân vào kinh, thuận thế đăng cơ.

Tùy Vương và Vương phi tình thâm ý trọng, nhưng các thế gia kinh thành lại cho rằng thân thế Vương phi quá thấp kém, đồng loạt dâng sớ phản đối lập làm hoàng hậu. Thậm chí còn phái người ám sát Thái tử đang trên đường hồi cung.

Khi ấy, Tây Bắc gặp trận lũ lụt lớn hiếm thấy trong trăm năm, đường sá bị cuốn trôi, sát thủ đuổi gấp không dứt. Trong lúc nguy cấp, Từ Hạo và Thái tử đổi y phục, chính hắn bị trúng tên, rơi xuống dòng lũ, mới tình cờ được ta cứu.

Sau khi đánh ngất ta, hắn cố gắng tránh khỏi truy binh, cuối cùng kiên trì đến khi Thái tử dẫn viện binh tới cứu. Khi ấy hắn đã hôn mê, mãi đến ba ngày sau mới tỉnh lại.

Lúc tỉnh, hắn lập tức nhờ Thái tử phái người đi tìm ta. Thế nhưng chẳng biết bằng cách nào, ta như bốc hơi khỏi thế gian, hoàn toàn biến mất không để lại dấu vết.

Suốt bao năm nay, hắn vẫn không ngừng cho người dò la tin tức về ta.

Cho đến vài tháng trước, lúc ta dọn canh dê cho hắn, vô tình để lộ vết sẹo nơi cổ tay — là vết bỏng để lại năm xưa khi nấu thuốc cho hắn.

Tùy chỉnh
Danh sách chương