Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UtQfmKs4i

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
11.
Nơi tôi hẹn cũng rất thú vị, đó là ở một thành phố cổ.
Nơi đầu tiên chúng tôi gặp nhau.
Cho bây tôi không hiểu sao lúc đó hắn lại coi trọng tôi, một nhân viên phát tờ rơi bán thời gian.
Lúc đó, tôi còn rất nghèo.
Vừa tốt nghiệp, tiền lương thực tập thấp, đóng tiền thuê nhà, cơm, cuộc sống thật sự rất căng thẳng.
Cho nên buổi tối tan tầm, tôi cũng tìm việc thêm cho mình.
Mặt dần dần lặn xuống.
Du khách cũng dần dần rời đi.
người lính khắc đá ở cửa, uy nghiêm đứng đó.
cũng hơi lạnh.
Tôi đút tay vào túi, dậm đôi chân cứng ngắc của mình.
Hắn không nhỉ.
Đây cũng là kết quả tôi dự đoán.
bờ sông đã có người b.ắ.n pháo hoa.
Tôi quay đầu, thành phố đã vắng tanh.
Bóng đêm cũng buông xuống.
Tôi gãi gãi tay, định ra nhà ga.
Đồ đạc tôi đã đóng gói xong, đang cất giữ ở nhà ga.
Không ngờ, một bóng dáng quen thuộc xuống xe lao tới đây.
12.
Hắn tiến lại gần.
Tôi nhìn .
Một khắc đó, xung quanh dường như bất động.
Hơi bất ngờ.
Đáng lẽ hắn không nên tới.
Tôi thậm chí còn có chút hoảng hốt.
“Đi thôi, đi vào đi, tôi quả thật không nên đi trước, này coi như bồi thường cho em.”
Tôi há miệng.
Sau một lúc im lặng.
“Được.”
Tôi đi mua vé.
Cùng nhau vào thành phố cổ.
Cùng nhau phiến đá màu xanh cổ.
Trong đặc biệt này.
Không nắm tay.
Không nói chuyện.
Giống như người xa lạ mà quen thuộc nhất.
Đi được nửa đường thì tôi dừng lại.
Hít hít mũi, hốc mắt đỏ bừng.
“Không chia tay, được không?”
Hắn quay đầu, im lặng nhìn tôi.
Im lặng cũng chính là trả lời.
Cuối cùng, hắn nhận một cuộc điện thoại.
Sau cúp máy, giơ tay xoa xoa hốc mắt của tôi.
“Đồ ngốc.”
Lau khô nước mắt của tôi, hắn nhẹ nhàng nở nụ .
“ này cho em đi trước, được không?”
13.
Tôi đứng đó, cứ như vậy nước mắt lưng tròng nhìn hắn.
Cuối cùng cũng nở nụ .
Nhẹ nhàng gật đầu:
“Được.”
Tôi xoay người, từng rời đi.
Cũng là này, chúng tôi rời đi, không bao gặp lại nhau nữa.
Sau .
Tôi nghe thấy hắn trả lời điện thoại.
“Bây tôi qua đó.”
Tôi ngửa đầu, tài t.ử giai nhân hẹn nhau, pháo hoa rực rỡ đầy , chỉ là tôi phút này, lẻ loi cô độc.
Nhưng tôi tin rằng, sau, tôi cảm thấy may mắn mình đã tất cả những điều này.
Sự lãng mạn này không thuộc về tôi.
Giữa thế giới rộng lớn này, tôi chắc chắn có thể gặp được người toàn tâm toàn ý, chỉ bảo vệ đóa hoa của mình.
Mà tôi, cũng người đó, cho đi tất cả tình yêu của mình.
14.
sau.
Tôi về quê hương.
việc tại một công ty bất động sản.
Trong đó, một sau lại.
Tôi đã nói chuyện với anh nhà cạnh.
Ba mẹ nhà cũng đã sớm âm thầm tác hợp chúng tôi.
còn nhỏ, tôi còn gọi anh ấy là anh .
Anh ấy lớn hơn tôi tuổi.
đó là một học bá vô cùng xuất sắc.
Chỉ là tôi không nghĩ tới, anh ấy tốt nghiệp rồi mà độc thân.
Dì Khương cũng sốt ruột muốn chếc.
Cũng , rõ ràng có một đứa con đẹp như vậy, hết này tới khác không chịu yêu đương.
đầu tiên tôi về đã nhìn thấy anh ấy.
Mấy không gặp, chỉ chào hỏi bình thường.
Không còn giống như lúc nhỏ nữa, không được đề cầm đi tìm anh ấy để hỏi, gọi từng tiếng anh , da mặt dày như vậy.
Quan hệ của chúng tôi tiến thêm một là vào sinh nhật của dì Khương, chúng tôi được mời qua đó cơm.
Sau xong, người lớn đi dạo.
Anh ấy cũng về phòng, mở hội nghị trực tuyến.
15.
Bạn tôi gọi điện thoại tới, nhờ tôi nhớ giúp một dãy số, nhưng tìm thế nào cũng không tìm được .
vậy đi tới phòng anh ấy.
Anh ấy đang họp.
“Được rồi, kiểm tra lại nữa.”
Anh ấy nghiêng đầu, chú ý tới tôi.
Tôi dùng khẩu hình nói: “Có không?”
Anh ra hiệu cho tôi đi vào, sau đó mở ngăn kéo, đưa cho tôi một cây máy, còn thuận tay ném cho tôi một quyển sổ.
Tôi dựa vào bàn của anh ấy, cúi xuống ghi lại.
Kết thúc cuộc gọi, tôi chuẩn bị trả lại .
Phát hiện ra cuộc họp của anh ấy đã kết thúc.
Đang nhìn thẳng vào tôi.
“Cảm ơn.”
Tôi trả lại .
Anh nhíu mày, nhận lấy.
Chụp số điện thoại, tôi xoay người đi ra ngoài.
“Trình Khanh, tối mai đường Tân Giang tổ chức lễ hội đèn Khổng Minh, có muốn cùng đi chơi không?”
Tôi quay lại, sửng sốt một lúc.
Anh ấy cho rằng tôi muốn từ chối, nhướng mày.
“Nếu không muốn đi, coi như anh chưa nói.”
“Đi chứ, chắc chắn rất vui nhỉ.”
Môi anh cong .
“Vậy mai em tan tầm, anh tới đón em.”
“Được.”
Tôi ra ngoài, gửi số điện thoại cho bạn rồi tiếp tục TV.
Một lát sau anh cũng đi ra.
Dáng người kia là dáng của người mẫu, vai rộng eo hẹp, còn cao 1m86.
Chỉ là quần áo đơn giản ở nhà anh cũng mặc ra mùi vị không tầm thường.
Anh ngồi xuống sô pha cạnh.
“Sở thích của em giống hồi nhỏ, thích hoạt hình?”
Tôi không nghĩ , đưa điều khiển qua.
“Anh đi, em g.i.ế.c thời gian thôi.”
Trong ký ức của tôi, anh ấy thích bóng đá Châu Âu.
Anh không nhận: “Lúc này không có gì anh muốn , cứ này đi.”
Chúng tôi cứ ngồi như vậy, đối mặt với một TV LCD.
Người lớn đi dạo về.
Tôi cũng về nhà với bố mẹ.
16.
hôm sau xe của anh ấy xuất hiện dưới lầu công ty tôi.
“Cũng khá đấy.”
Đầu ngón tay thon dài của anh điều chỉnh lại điều hòa trên xe:
“Nếu thích, sau này mỗi đều tới đón em.”
Tay thắt dây an toàn của tôi dừng lại.
Anh thu tay lại: “Chỉ đùa chút thôi, sợ như vậy sao.”
Tay lại vươn tới, nhận lấy dây an toàn của tôi, cúi đầu cài lại.
Trong một khoảnh khắc, chúng tôi cách nhau đặc biệt gần.
Tôi thậm chí còn ngửi được mùi sữa tắm nhàn nhạt trên người anh.
“Ồ.”
Lúc đường Tân Giang, lễ hội đèn lồng chưa bắt đầu.
Nên chúng tôi nhà hàng tối trước.
Ngay tôi lo lắng không còn chỗ ngồi, anh ấy đã đặt trước vị trí tốt rồi.
Tôi được chăm sóc chu đáo.
Đồ , mỗi một món mang đều tươi mới và tao nhã.
xong, sắc đã tối, lễ hội đèn lồng đã bắt đầu.
Quá người.
Tôi mua một chiếc đèn lồng, viết xuống nguyện vọng, đơn giản là cả nhà bình an mạnh khỏe.
Anh ấy giúp tôi đốt lửa, tôi nâng , sau đó buông tay, đèn bay bầu đêm.
Một nữ sinh cầm máy tiến lại gần:
“Chị gái, anh , em vừa chụp người cùng nhau đặt đèn, có muốn mua lại không?”
Tôi nhìn vào máy .
Chụp rất tốt.
Rất giống một đôi tình nhân, cùng nhau thả một ngọn đèn Khổng Minh, trong toát ra một loại hạnh phúc bình yên.
Tôi nhìn anh ấy, lắc đầu:
“Chúng tôi không cần, xóa đi.”
“Mua.”
Tôi sững sờ nhìn về phía anh ấy.
Nữ sinh tươi: “Được, anh mời theo em tới lấy .”
Tôi đứng tại chỗ, nhìn anh cửa hàng trả tiền, nhận lấy chụp.
về, anh ấy đối diện với ánh mắt của tôi, khẽ một :
“ này chụp anh rất đẹp , giữ lại đi.”
Anh bỏ vào túi áo.
Chúng tôi đi tiếp.
Không nghĩ tới, người càng càng , tôi thiếu chút nữa bị chen ngã sấp xuống.
Cũng may, một bàn tay vươn tới, đỡ lấy tôi.
“Cẩn thận.”
Tôi nghiêng đầu, anh nâng tôi dậy, tay cũng không rời đi.
Mà rời xuống, nắm lấy tay tôi.
Tôi kinh ngạc.
Nhưng cuối cùng không rút ra, mặc cho anh ấy nắm chặt.
Nhịp tim cũng tăng tốc.
“Ngọn đèn kia bay đi đâu rồi, em nhìn ra được không?”
Hiện tại đèn như vậy, sao nhìn ra được.
“Nhìn không ra.”
Anh lại chắc chắn nói: “ trái, nằm giữa màu hồng và màu xanh kia.”
“Sao anh chắc chắn như vậy?”
Tôi nhìn về phía anh ấy.
Anh , ngón tay cọ cọ vào lòng bàn tay tôi.
“Bởi , nó giống em, từ nhỏ đã là heo con chậm chạp.”
Tôi chờ mong, nhưng người này là chỉ muốn đập.
“Anh, anh mới là heo con.”
Tôi nhẹ nhàng đ.ấ.m bả vai anh ấy một , anh tiếp lời, lại tôi ngây dại.
Anh thở dài một hơi, nhìn tôi.
“, anh cũng vậy, bởi anh luôn đợi heo con ngốc nghếch này.”
Chúng tôi đứng đó rất lâu.
Cuối cùng anh nắm lấy tay tôi, cùng nhau về nhà.