Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10usYgn2i0

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
17.
Ở thành phố nơi tôi sống gặp được Tư.
Vào một ngày nắng nóng, chân tôi lạnh ngắt rồi ngất đi.
Cũng may lúc tỉnh dậy nhìn thấy y tá chứ không hắn.
Y tá nhắc nhở: “Gần đây thời tiết nóng bức, cẩn thẩn đề phòng say nắng.”
Tôi ấn ấn mi tâm, đầu óc còn nặng trĩu.
“Ai tôi đến viện vậy?”
“Là một anh chàng đẹp , chắc là bạn của cô nhỉ, anh ôm cô vào đây, bộ dáng rất khẩn trương.”
Sau y tá ra ngoài, Khương Tranh đi vào.
“Cuối cùng cũng tỉnh rồi.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, là Khương Tranh tôi đây không?
Buổi chiều tôi tiếp tục truyền dịch, anh ở lại bên cạnh tôi.
“Anh gọi điện thoại cho nơi chụp ảnh cưới, chúng hoãn lại đến tháng sau chụp, lúc đó mát mẻ.”
“Không cần đâu, em say nắng thôi, ổn rồi mà.”
Anh đau lòng xoa trán tôi một cái.
Tôi kéo anh, nắm chặt.
“Thật sự không cần, hiện tại em muốn sớm gả cho anh.”
Anh giật , sau đó ôm tôi vào ngực.
“Em cho rằng anh không muốn sao, anh hận không thể ngày mai đem em cưới về nhà luôn, cơ thể của em quan trọng hơn, không?”
“ là say nắng thôi, nhìn anh khẩn trương giống như em nặng đó vậy.”
“Không cho phép em lung tung, được, vậy chúng dựa theo kế hoạch ban đầu, tuần sau chụp ảnh cưới. Anh đã đợi hai mươi bảy năm rồi, thật, đợi thêm một ngày nữa cũng không đợi được.”
Thấy tôi nhấn mạnh lần nữa, anh mới yên tâm.
Nụ cười sáng của anh, giống như suốt , gột rửa tâm hồn tôi.
Truyền dịch xong, Khương Tranh tôi về nhà.
Trước đi còn lẻ vào phòng tôi, đụng chóp mũi tôi.
“Nghỉ ngơi cho tốt, chồng sắp cưới của em ở sát vách nhớ em.”
Cuối cùng, anh nhẹ trán tôi rồi rời đi.
Tôi mở di động ra, kiểm tra lịch sử cuộc gọi, cũng may, không có Tư gọi .
Cũng đúng, tôi đã đổi điện thoại di động, hắn cũng không có khả năng liên lạc với tôi nữa.
Nếu hắn không tôi đến viện, tôi cho rằng nhìn lầm.
thật sự là hắn chứ không Khương Tranh tôi đến viện.
Ở viện, nhân lúc Khương Tranh đi tính tiền.
Tôi hỏi lại y tá.
Cô miêu tả, trên người đó có một chiếc đồng hồ màu xanh đậm vô cùng giá trị.
Khương Tranh không thích đeo những thứ đồ chơi này.
cũng chẳng được điều , lúc dù sao tôi cũng ngất xỉu, có lẽ xuất phát từ đồng nên tôi đến viện mà thôi.
Không có điều tôi lo sợ xảy ra cả.
Khoảnh khắc tôi rời đi, đã sẵn sàng xóa bỏ hết mọi thứ rồi.
18.
Người tôi yêu bây giờ, có Khương Tranh.
Không có chuyện tìm người phù hợp để kết .
Hoặc là, tôi không đi học ở phương Bắc, sau tốt nghiệp không ở lại đó việc, cũng không gặp được Tư.
Nếu tôi trực tiếp trở về, tôi và Khương Tranh đã sớm có thể ở bên nhau.
còn bé, ai chưa từng ảo tưởng qua lớn gả cho một bạch hoàng t.ử chứ.
Mà ảo tưởng còn bé, Khương Tranh luôn là bạch mã hoàng t.ử của tôi.
là năm đó, hai chúng tôi không ai xác định được tâm tư của đối phương.
19.
Đến chúng tôi thuận lợi chụp ảnh cưới xong.
Tư chưa từng xuất hiện, tôi cũng hạ quyết tâm.
Mỗi ngày đều đắm chìm ngọt ngào viên đạn bọc đường của Khương Tranh.
Anh đã dọn đến căn hộ mua, vị thê tôi đây, mỗi ngày tan tầm đều được mời đến ăn chực.
“Nóng muốn chếc.”
Tôi vào nhà, ném túi xuống rồi chạy đến trung tâm gió của điều hòa.
Người đàn ông bưng canh ra, ngay lập tức đi kéo tôi ra.
“Cẩn thận .”
Tôi còn đang nóng, tức giận :
“Thổi một lúc là có thể sao? Anh quản nhiều như vậy ?”
“Vậy đi tắm đi, tắm xong là mát ngay.”
“Em có quần áo ở đây.”
Người đàn ông xoay người đẩy tôi vào phòng ngủ, lấy ra một chiếc váy ngủ màu hồng nhạt tủ quần áo.
“Mua cho em rồi.”
Tôi giật , khua múa chân.
“Anh mua lúc nào, sao em không ?”
Khương Tranh nhíu mày: “Ngày dọn đây.”
Tôi không hiểu sao môi có khô:
“Sao anh cứ cố tình mua đồ ngủ vậy?”
“Nhất định rõ sao? Đó chính là, người chồng như anh đã sớm muốn ôm đồ ngốc nào đó ngủ thật ngon rồi.”
Tôi không thế nào, một giây sau đã ôm , rơi nhẹ xuống giường lớn.
Anh chống người, mắt tôi rồi di chuyển xuống.
Tôi khẩn trương chống đỡ: “Trên người toàn mồ hôi, đừng.”
Anh nắm tôi: “Không sao.”
Tiếp theo anh khẽ chóp mũi tôi, cuối cùng môi.
Động tác của anh dịu dàng lại mạnh mẽ, không cho tôi lùi bước, không khí xung quanh cũng giống như đốt cháy.
Tôi đột nhiên nhận ra sợ hãi, lo lắng đẩy anh ra.
Khương Tranh chống người, chưa rời đi, cùng tôi bốn mắt nhìn nhau.
“ sao vậy?”
Ngữ khí của anh nhẹ nhàng như cũ.
“Em…..”
Ngực tôi vì khẩn trương nên kịch liệt phập phồng.
Vẻ mặt anh thành kính: “Đừng lo, anh nhẹ nhàng, càng chịu trách nhiệm.”
Anh như vậy, tôi càng không thể mở miệng.
Tôi quay đầu, lo lắng đến suýt nữa c.ắ.n vào lưỡi.
“Em chưa cho anh , có một việc.”
“Em, trước đây đã từng có bạn , chúng ……..”
Anh đột nhiên giơ ngón , ấn môi tôi.
“Anh đoán được, không sao.”
“Khanh Khanh của chúng được người yêu thích như vậy, là tên khốn kia không xứng. Sau này, quãng đời còn lại của em, hãy yên tâm giao cho anh.”
Tôi kinh ngạc nhìn anh.
“Anh yêu em, Khanh Khanh, lúc còn rất nhỏ anh đã có tâm tư như vậy rồi, lúc đó anh còn hoài nghi là biến thái, hết lần này đến lần khác em một mực dính lấy anh, gọi anh dài anh ngắn. Lúc đó em anh nghĩ như thế nào không? Anh mới không muốn anh của em, chờ chúng đều lớn , anh cưới cô bé dễ thương này, mà cuối cùng, ngày này cũng đến rồi.”
Tôi mơ hồ trừng mắt nhìn.
Sau đó, ánh hoàng càng ngày càng mãnh liệt.
20.
Một năm sau đó.
Tôi gặp lại Tư trên một chiếc du thuyền cỡ lớn.
Lúc đó tôi đã đeo một chiếc nhẫn cưới sáng bóng rồi.
Tôi và Khương Tranh đã kết rồi.
Trên boong tàu, Tư nhìn qua, dường như đã sớm chú ý tôi.
Tôi hơi giật .
đã sớm không còn hoảng hốt nữa.
Ở bên cạnh Khương Tranh, rất an tâm.
Cho bây giờ anh đều có thể cho tôi giác an toàn.
Tư đeo kính râm.
Gió thổi bay vạt váy hoa dài của tôi.
Tuy rằng không thể nhìn thấy ánh mắt của hắn, có thể giác được hắn thay đổi rất nhiều, vẻ lạnh lùng trên người cũng nhạt đi một .
là có kỳ lạ.
Bên cạnh hắn không có người phụ nữ xinh đẹp nào.
Đây là một con tàu du lịch lớn, không có phụ nữ đi cùng không là phong cách của hắn.
“Nhìn vậy?”
Bạn tốt của hắn cầm ly rượu đỏ nghiêng đầu nhìn qua, sửng sốt một lúc.
Theo bản năng cất bước đi về phía tôi.
Hắn giơ ngăn lại.
Sau đó mang theo người rời đi.
Tôi chợt sinh ra một khẩn trương, ngay lập tức được hóa giải.
Khương Tranh cũng ôm chặt lấy tôi: “Sao vậy?”
Phong cảnh núi non phía xa, thật đẹp.
Sơn thủy như họa.
Tôi dựa vào n.g.ự.c anh .
“Cảng kế tiếp, chúng xuống đi.”