Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Sang phòng ngủ, lục trong ngăn kéo, giấy tờ cũng không còn.
Mở tủ quần áo, quần áo của cô cũng chẳng thấy đâu.
Lúc này tôi mới bàng hoàng nhận ra — Hạ Nhiễm dường như chẳng có nhiều hành lý.
Đúng rồi, cô ấy vốn là người không mấy bận tâm về vật chất, kết hôn năm năm vẫn mặc bộ đồ ngủ màu hồng mẹ mua cho trước khi cưới.
Thế nên, cô ấy dễ dàng xóa sạch dấu vết của bản thân.
Chỉ để lại trên bàn một bó hoa đậu thơm.
Ý nghĩa của hoa đậu thơm là gì? Là “hồi ức ngọt ngào” hay là “lời chia ly”?
Đối diện với bó hoa ấy, tôi đứng ngồi không yên.
Cuối cùng, tôi chọn cách trốn khỏi nhà, tìm đến người bạn nhiều năm — Phó Giai Dương.
Cậu ấy nhỏ hơn tôi hai tuổi, nhưng tốt nghiệp trường danh tiếng ở nước ngoài, chức vị lại cao hơn, là cấp trên trực tiếp của tôi.
Mấy năm nay, cũng nhờ có cậu ấy nâng đỡ.
Tài sản của Phó Giai Dương đã lên đến hàng chục triệu tệ, thế mà vẫn chưa mua nhà, chỉ thuê một căn hộ gần công ty.
Bảy giờ rưỡi, tôi có mặt dưới lầu nhà cậu ta.
Cậu ta xuống đón tôi lên.
Lần đầu đặt chân tới, tôi bất ngờ thấy căn hộ của cậu ta rất gọn gàng, cửa sổ rộng rãi, cây xanh tươi tốt, hoàn toàn không giống cảnh sống tạm bợ, cẩu thả của tôi trước khi cưới.
Phó Giai Dương rót cho tôi ly whisky, thêm đá, tiện tay tắt máy hát.
Tôi uống một ngụm, lòng hơi yên lại.
Rốt cuộc, tôi không nhịn nổi, bắt đầu than thở như một kẻ oán phụ:
“Tôi chỉ cùng bạn bè đi xem triển lãm thôi. Ngoài ra chẳng có gì cả.”
“Vậy mà cô ấy nói đi là đi, chẳng liên lạc được.”
“Cưới nhau năm năm rồi, đến chút tin tưởng cơ bản dành cho tôi cũng không có hay sao?”
Phó Giai Dương không nói gì, chỉ lặng lẽ mở một lon soda trên bàn.
Tôi đưa tay xoa mặt, tiếp tục than thở:
“Cô ấy bỏ đi dễ dàng như vậy, có lẽ vốn dĩ cũng chẳng yêu tôi.”
“Cậu có biết không, lúc kết hôn với tôi, lương cả năm của tôi đã lên đến cả trăm vạn tệ rồi.”
“Còn cô ấy, khi đó lương cô ấy chắc chỉ hơn hai mươi vạn, nghỉ việc rồi sau này tìm được công việc mới, e rằng lương kiếm được còn chưa bằng mức lương cũ. Tôi cũng chẳng hỏi qua.”
Phó Giai Dương bỗng mở miệng:
“Anh cho rằng phụ nữ gả cho một gã nghèo mới gọi là tình yêu chân thật sao?”
Tôi sững lại.
Cậu ta điềm tĩnh nói tiếp:
“Dù giàu hay nghèo, đã kết hôn, thì hạnh phúc hay không, chỉ có chính mình mới rõ. Như cá uống nước, nóng lạnh tự biết.”
Tôi thở dài, hỏi ngược lại:
“Vậy cậu cảm thấy trước kia tôi hạnh phúc sao?”
Cậu ta đáp:
“Tất nhiên.”
Tôi không nhịn được phản bác:
“Không, thật ra tinh thần tôi rất trống rỗng. Tôi thích văn học, nhưng cô ấy thì…”
Nửa câu sau kẹt lại nơi cổ họng.
Bởi tôi bất ngờ nhìn thấy giá sách sau lưng Phó Giai Dương.
Trên đó lại có không ít tiểu thuyết văn học.
Quen biết cậu ấy nhiều năm, sao tôi chưa từng hay biết?
Phó Giai Dương tiện tay gấp quyển sách bên cạnh, là Pnin của Nabokov — tác phẩm khá kén người đọc, bản thân tôi cũng chỉ từng nghe qua.
Cậu ta mỉm cười:
“Nếu muốn bàn về văn học, anh có thể lên Douban, tìm một quyển mình hứng thú, trả lời vào phần bình luận dài, khả năng lớn người ta sẽ hồi đáp.”
Trong giọng cậu ta có ẩn ý mỉa mai.
Cậu ta không hề đứng về phía tôi.
Nhưng Phó Giai Dương với Hạ Nhiễm cũng chỉ mới gặp nhau có một lần ở nhà tôi, đâu có lý do gì để cậu ta thiên vị cô ấy?
Tôi giả vờ vô tình đảo mắt nhìn quanh.
Tuy chẳng thấy dấu hiệu gì, nhưng biết đâu cậu ta đang đợi một người phụ nữ, bị tôi quấy rầy mất hứng.
Dù sao thì cậu ta cũng là đàn ông, cũng có nhu cầu.
Tôi rùng mình.
Không thể chỉ vì cậu ta đối xử khoan hậu mà quên rằng cậu ta vẫn là cấp trên của mình.
Mà cấp trên, ai chẳng là loài m.á.u lạnh.
Chỉ cần vin vào lý do hôn nhân trục trặc, cậu ta hoàn toàn có thể chặn đứng con đường thăng tiến của tôi.
Tôi vội vàng cáo từ, bắt taxi về nhà.
Trên đường, nhìn thấy Lâm Đệ chia sẻ bài viết mới trên tài khoản cá nhân.
Trong lòng tôi trào dâng phiền chán, liền chặn cô ấy.
Sáng hôm sau đến công ty, cô lại hỏi tôi:
“Anh đã đọc chưa?”
Tôi sa sầm mặt:
“Hy vọng em bớt đặt công sức vào những chuyện không liên quan đến công việc.”
Cô ấy ngẩn người.
Trong cơn mơ hồ, một tuần trôi qua.
Sáng thứ bảy, năm giờ tôi đã tỉnh giấc. Đầu đau nhức, chẳng ngủ lại được, bèn dậy hẳn.
Trời còn chưa sáng hẳn, dưới lầu đã náo nhiệt: người dắt chó đi dạo, người bế con, người chạy bộ.
Tôi đi ra khỏi khu, men theo đường đi tới chợ rau gần đó.
Hồi mới dọn về nhà mới, hứng khởi quá, tôi từng dậy sớm một lần, đi cùng Hạ Nhiễm “khảo sát” nơi này.
Nhưng từ đó về sau, chưa bao giờ tôi rời giường trước tám giờ vào cuối tuần.
Không biết trong những buổi sáng tôi còn đang say ngủ ấy, Hạ Nhiễm đã mang tâm tình gì, một mình bước đi trên con đường này?
Chợ rau đông đúc, kẻ bán người mua, ai nấy đều có mục đích riêng.
Còn tôi như kẻ đứng ngoài, từ đầu chợ đi đến cuối chợ, vẫn tay không đi về.
Về đến nhà, thả người xuống sofa, vô thức luồn tay vào khe ghế, lại chạm phải chiếc Kindle cũ, chẳng biết từ bao giờ rơi vào đó.
Mười năm rồi, vậy mà vẫn còn pin.
Mở ra xem, đầy ắp những cuốn sách.
Ký ức rời rạc bỗng trở nên rõ ràng.
Hạ Nhiễm bị viêm mũi dị ứng rất nặng.
Kỳ trăng mật, cô ấy theo tôi đi dạo hiệu sách cũ địa phương, tối ấy hắt xì suốt cả đêm, không ngủ được.
Về đến nhà, tôi bèn đưa cô chiếc Kindle, còn đùa rằng cô ấy có “mệnh đọc sách điện tử”.
Những cuốn sách tôi từng tiện miệng gợi ý, trong máy đều có đủ, hơn nửa đã hiện “đọc xong”.
Tôi chợt bừng tỉnh.
Là tôi chưa từng cho cô ấy cơ hội trò chuyện.
Là tôi luôn than thở “công việc mệt quá, bận quá, chẳng còn tâm trí bàn chuyện văn học”.
Cô ấy vì muốn hiểu tôi hơn, đã lặng lẽ ôm lấy chiếc Kindle cũ ấy, đọc hết hàng trăm cuốn sách.
Thế nhưng cô ấy chưa bao giờ khoe khoang, chỉ vì không muốn làm tôi thêm nặng lòng.
Người vợ của tôi — Hạ Nhiễm, mới chính là người hợp với tôi nhất trên thế giới này.