Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2B6pwEfsbc

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Trên bia có ghi rõ: trước khi trời tối, cấm vào !”
“Không còn kịp nữa rồi!” — chỉ ra phía sau, nơi vang lên tiếng bước chân nặng nề.
“Nếu bọn hổ đuổi kịp, cả hai ta đều c.h.ế.t chắc!”
nắm tay ta kéo chạy thẳng vào , xuyên qua , rồi từ cửa sau lao ra.
Ta ngoái lại thấy dưới chân trông thấp lè tè, chẳng khác một cánh cửa đất nhỏ.
Tượng bên nằm bò ra, hướng về phía ta, dường như còn mỉm cười.
Không …
Ban nãy tượng hướng đó ?
Ta còn chưa kịp nghĩ kỹ thì ba chữ “ Cương” đã hiện ra trước .
16
“ ta về rồi!”
Ta thở phào, bước vào làng nhưng lập tức khựng lại.
Trước cửa mỗi căn , đều dựng một tấm bia xanh.
Không !
Làng nào có bia đá như !
Chỗ quái quỷ nào đây?!
Ta giật mình lùi lại, hỏi Võ Tòng: “Chỗ này… không phải thật. Giờ ta đây?”
Nhưng không trả lời, sắc tối sầm.
Đột nhiên, giật lấy đèn dầu ở cổng làng, ném mạnh xuống đất!
“ cái vậy!”
Giữa mùa hè khô cạn, ngọn lửa bùng lên ngay lập tức, lan khắp bãi cỏ.
Võ Tòng giống như kẻ điên, lại cầm đuốc ném vào túp lều kế bên.
“ điên rồi hả!” — Ta giữ c.h.ặ.t t.a.y , nhưng khi lại, ta nhìn thấy một khuôn xanh xám, đáng sợ.
“Không … không phải Võ Tòng! là ai!”
nháy , khuôn ấy vặn vẹo dữ tợn, thân hình run rẩy lao về phía tôi.
“A Tứ, là mẫu thân đây!”
“Giờ mẫu thân cũng có da người rồi, con sẽ không sợ mẫu thân nữa, không?”
Ta há hốc, không nên lời.
Nhìn ngọn lửa đỏ rực thiêu cháy mái tranh, ta run rẩy thốt lên:
“Vậy ra… đã g.i.ế.c Võ Tòng! Rồi đến đây… muốn g.i.ế.c cả người làng này!”
Mẫu thân, hay hơn là con hổ đội lốt ấy, gật đầu, cười lên điên dại:
“ rồi! Chỉ cần bọn c.h.ế.t hết, con sẽ chịu trở về bên mẫu thân! Con chẳng ghét hổ ? Bọn đều là hổ cả đấy!”
rồi, nó quăng bó cỏ cháy khắp nơi, để lửa nuốt trọn cả làng.
Ta đứng c.h.ế.t trân, đến khi một viên ngói rơi xuống đầu, một lực mạnh từ sau lưng kéo giật ta sang một bên.
Là mẫu thân thật ta!
Bà hổ từng bảo vệ ta năm xưa!
Ta chưa kịp , bà đã đẩy ta ra xa, hét lên:
“A Tứ, mau chạy đi! Chạy đến nơi an đi!”
Nơi an … Giữa đống hỗn loạn người chẳng ra người, quỷ chẳng ra quỷ này, còn đâu là chỗ an ?
Ngay giây sau, ta bỗng nhớ đến một dòng trên bia đá:
[Dù bất cứ tình huống nào, là nơi an nhất.]
Ta c.ắ.n răng, đầu chạy về .
Dù biết rõ, nơi ấy là hổ đội lốt người, nhưng khi ta trở lại, tim lại thấy bình yên.
Trước cửa, tấm bia xanh đứng sừng sững, khắc rõ hai cái tên:
Trương Đại Vũ.
Lưu Thanh Thanh.
Phụ thân ta.
Mẫu thân ta.
Rốt cuộc… này là nào?!
17
Chẳng bao lâu sau, cửa bật tung, mẫu thân ta thất thểu chạy vào rồi tát ta một cái:
“A Tứ! điên à! Mẫu thân vất vả lắm mới đưa được ra ngoài, còn về đây?”
Ta đang không hiểu thì ngoài làng vang lên tiếng rên rỉ, than khóc.
Mẫu thân ôm ta khóc như mưa, cuối cùng bật ra bị giấu kín.
Hồi đó cha ta bị sói c.ắ.n c.h.ế.t, bà nhìn kỹ thấy vết răng không phải con hổ.
Nhưng người nuôi hổ kia không có con cái, lại giữ nhiều cửa tốt, không chịu nhường quán trọ.
Cương ăn phát đạt, đó khiến dân làng rất sốt sắng.
là họ chộp lấy cơ hội, một mực vu hổ đã hại người.
Họ g.i.ế.c hổ, đuổi ông cụ đi, cướp mấy căn đó.
Còn mấy con hổ trên xuống, không phải vì muốn xuống.
Ông cụ kia biết mình mang tội oan, bèn tới trước khấu đầu cầu , xin được minh oan.
Rồi mọi mới xảy ra như .
Mẫu thân ôm ta khóc, thỉnh thoảng phát ra tiếng gầm như hổ, mà ta lại chẳng thấy sợ.
Con người khoác da thú lâu ngày dễ thành thú, vậy hổ mặc da người lâu liệu có còn lòng người không?
Soi vào lòng mình, ta nhận ra: mấy năm qua, con “hổ” ấy không phải cũng đối xử với ta như con cái ?
Có khi nhận biết người hay quỷ chỉ là một lớp da thôi, bản chất là ở tim.
Mẫu thân với ta, cái xích ở cổng làng không phải để ngăn hổ trên xuống, chỉ vì sau bao năm, người ta quên mất sự thật ban đầu, họ dựng rào để ngăn dân dưới đi lên, khỏi phát hiện sự thật.
Bà ôm ta thật chặt, rồi đẩy ta ra: “A Tứ, con đi đi. Dù trên hay dưới , nơi này chẳng còn là Cương thật sự nữa rồi.”
“Con phải có cuộc đời mình, đi đến giang hồ, hiệp khách, thực hiện ước mơ mình!”
“Tất nhiên rồi, mẫu thân…” Ta nắm tay bà, rồi nhận ra đó là móng vuốt.
Bà khóc, lắc đầu, đầy hoài niệm: “Mẫu thân cũng nhớ con người thật mình lắm, nhưng khoác lên lớp da này mà gặp được con, mẫu thân không hối hận!”
18
xong, mẫu thân dẫn ta ra cửa: “Khi con ra khỏi làng, đừng bận tâm cả, hãy chạy thẳng về phía trước. Đến đổ, ở trước tượng quỳ lạy ba lạy, rồi đi ra cửa sau như con sẽ rời khỏi được nơi này!”
Chưa đợi ta trả lời, bà đã đẩy ta bật ra.
Chớp , ta thấy Võ Tòng x.é to.ạc lớp da mình, bên dưới thực sự là một cái đầu thú trông rất khủng khiếp.
Nó lao tới gầm gừ: “A Tứ! Con đi đâu! Con là con mẫu thân, phải ở bên mẫu thân mãi mãi!”
Nhưng ngay giây sau, mẫu thân ta xông tới, lấy người mình quấn chặt lấy bà hổ kia.
Xung quanh ngập lửa, nhưng tai ta lại nghe thấy tiếng dân làng: “A Tứ, đừng lại!”
“Chạy đi! A Tứ, cố lên hãy để trở thành một đại hiệp!”
“Thằng nhóc, đừng về nữa!”
Nước ta trào ra, ta không dám đứng lại, chạy mãi đến khi rời khỏi làng, mới quỵ xuống khóc nức nở.
Lúc đó có tiếng bước chân phía sau, mẫu thân thân đầy máu, khom người kéo xích ra, và người dân vòng quanh bắt mấy con hổ lại.
“Mau đi đi, A Tứ.” – Bà vẫy tay, nhưng cơ thể bà đang bốc khói vì xích sắt nung đỏ.
Ta chợt nhớ ra, túi áo có một miếng da thú, thứ họ bắt ép ta mặc lúc trên .
Ta đưa mẫu thân, quỳ xuống thành kính:
“Mẫu thân, con chỉ còn có thể này mẫu thân. ta đều nên được tự do.”
Ta lặng lẽ khấu đầu ba cái rồi tiến vào .
ơi, rốt cuộc người và quỷ khác nhau chỗ nào?
Người thú lòng , hay thú người lòng thú, chả phải đều đầy rẫy ?
Quỳ lạy xong, thời tiết bên ngoài thay đổi đột ngột.
Cửa sau tối tối tă., yên ắng đến kỳ lạ như chưa từng có xảy ra.
Ta hít sâu rồi bước ra.
19
Trước ta là một hàng mộ đất.
tấm bia xanh dựng trên mộ, tên tuổi trên đó ta thấy vô cùng quen thuộc.
Ở mé ngoài cùng, có ba chữ to: “ Cương.”
Ta run rẩy bước vào, bỗng bị một giọng già nua gọi lại: “Thiếu niên! Con từ đâu tới?”
Ta lại, thấy một ông lão râu bạc, chống gậy, chân có miếng da thú khâu trên đó.
Hoá ra mọi đều là thật.
Ta lặng lẽ đến trước một tấm bia, quỳ xuống vái lạy thật sâu: “Ta… Ta từ… Cương mà đến.”
Khi ngẩng lên, trên sườn đồi đối diện có cái đuôi hổ chợt lướt qua.
Nó vùng ra khỏi rừng, chạy tự do giữa tán cây.
(HẾT)