Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8pbJsqhIYS

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

Tôi từng biết rõ những năm tháng sống không lành mạnh, cộng thêm lo âu kéo dài sẽ sớm khiến cơ thể phản ứng.

Nhưng không ngờ nó lại đến nhanh như thế, dữ dội như thế… và cay nghiệt đúng lúc như vậy.

Rõ ràng là vừa mới thấy tia sáng le lói, thì một cánh cổng đen kịt lại ập xuống.

Chính khoảnh khắc ấy, tôi mới hiểu, mình không thể thắng nổi số phận.

Tôi từ chối cơ hội đến Bắc Kinh, nghe theo lời khuyên của bác sĩ, ở lại để chuẩn bị phẫu thuật và hóa trị.

Những ngày tháng dài đằng đẵng, mịt mù hy vọng… lặng lẽ bắt đầu.

Có một đêm, tôi lại đổ mồ hôi lạnh vì tác dụng phụ của thuốc nên tỉnh dậy giữa khuya.

Vừa ngồi dậy, tôi liền thấy có một người đang cuộn tròn nằm trên chiếc ghế sofa nhỏ đối diện.

Hình như anh nghe thấy động tĩnh, bất chợt tỉnh giấc, bật dậy với gương mặt đầy lo lắng:

“Không thoải mái à, Tiểu Lộc?”

Là cậu bé của tôi.

12

Tôi không biết bao nhiêu lần đã khuyên anh rời bệnh viện, bảo anh cứ lo công việc của mình, thậm chí có lúc tôi cố tình đuổi anh đi.

Nhưng Từ Lượng chẳng bao giờ nghe lời.

Anh cứ cố chấp ở lại bệnh viện, đưa bố mẹ tôi về quê, suốt ngày chạy theo bác sĩ, đến mức hiểu bệnh tình còn kỹ hơn cả tôi.

Giai đoạn đó, do ảnh hưởng của bệnh tật và thuốc men, tôi cả người lẫn tinh thần đều rất tệ.

Anh thuê một căn nhà nhỏ gần bệnh viện, mỗi ngày nấu cơm mang đến cho tôi – món nào cũng đúng khẩu vị, không sai một lần nào.

Thỉnh thoảng anh phải quay lại tiệm rửa xe, trước khi đi luôn dặn dò y tá phải trông chừng tôi, có chuyện gì thì lập tức gọi cho anh.

Các chị trong phòng bệnh cứ tưởng anh là bạn trai tôi, mỗi lần lại khen tôi có phúc.

Mỗi lần như thế, Từ Lượng lại nháy mắt với tôi:

“Thấy chưa, mắt nhìn người của mấy chị siêu ghê luôn á.”

Anh vẫn luôn vui vẻ, hay chọc ghẹo, luôn khiến tôi bật cười, chưa từng coi tôi là một bệnh nhân ung thư.

Không thể phủ nhận, chính sự đồng hành của anh đã khiến chuỗi ngày đau đớn đó bớt tăm tối hơn rất nhiều.

Đêm trước ngày phẫu thuật, bác sĩ dặn tôi phải nghỉ ngơi thật nhiều, nhưng tôi lại trằn trọc không sao ngủ được.

Tắt đèn rồi, Từ Lượng lén lút chạy qua, hai đứa như học sinh trốn ra ngoài chơi, lén trốn khỏi tầm mắt y tá, lén rời khỏi bệnh viện.

Anh dẫn tôi đến một rạp chiếu phim ngoài trời.

Hôm đó chiếu một bộ phim cũ không mấy hay, nhưng tiếng ồn ào từ màn hình lại khiến tôi cảm thấy an tâm lạ kỳ.

Khi gần kết phim, tôi đột nhiên hỏi anh câu mà bao năm qua vẫn nghẹn trong lòng:

“Từ Lượng, anh có sợ chết không?”

“Có chứ.” – anh đáp.

“Tại sao?”

“Vì anh đã bỏ lỡ quá nhiều thứ. Nếu bây giờ mà chết đi… thì chẳng phải quá lỗ sao?”

Tôi im lặng một lúc, rồi nói khẽ:

“Nếu em chết trên bàn mổ…”

“Em cũng phải sợ!” – anh đột nhiên ngắt lời tôi.

“Em nhất định phải sợ! Phải nghĩ đến việc sống tiếp!

Những điều tốt đẹp còn đang chờ phía trước!”

Tôi quay đầu nhìn anh – gương mặt anh dưới ánh sáng từ màn hình lớn… đẹp lạ thường.

“Em mà không còn nữa… thì những điều anh tiếc nuối phải làm sao đây?” – anh nói.

Hôm đó, khi phim kết thúc, tụi tôi vẫn không rời đi, như thể không ai muốn quay về đối mặt với hiện thực phũ phàng.

Cho đến khi nhân viên rạp phải ra nhắc nhở, trước lúc đi, tôi thấy anh khóc.

Lần đầu tiên trong đời, tôi thấy Từ Lượng khóc – như một đứa trẻ.

Tôi bật cười. Không kìm được.

13

Kể đến đây thì chắc các cậu cũng đoán được rồi – tôi vẫn còn sống.

Ca phẫu thuật rất thành công.

Quá trình hóa trị về sau tuy cực kỳ đau đớn, nhưng phần khó khăn nhất… tôi đã vượt qua.

Nhiều người hỏi tôi:

Trải qua bao đau đớn như thế, có phải tôi càng thất vọng với cuộc sống không?

Thật ra là ngược lại – tôi lạc quan hơn bao giờ hết.

Tết năm ngoái, tôi cùng Từ Lượng về quê ăn Tết.

Đêm ba mươi, anh lại gọi tôi ra ngoài.

Giống như năm lớp 12 năm đó, chúng tôi đứng ở cùng một vị trí trong khu dân cư, nhìn lên bầu trời – nơi pháo hoa đang nở rộ.

Ánh sáng rực rỡ in lên gương mặt hai đứa – chỉ là… chúng tôi chẳng còn trẻ nữa.

Anh chưa thể hoàn thành giấc mơ của mình.

Tôi cũng chưa có được cuộc sống mà mình mong muốn.

Anh vẫn còn gánh món nợ chưa biết bao giờ trả xong.

Tôi vẫn sống với nguy cơ tái phát treo lơ lửng trên đầu.

Nhưng…

Chúng tôi đã gặp nhau, yêu nhau vào thời khắc đẹp nhất.

Cũng đã nắm tay nhau, sưởi ấm nhau vào giai đoạn tồi tệ nhất.

Chúng tôi đều là những người khiếm khuyết.

Nhưng lại trọn vẹn sở hữu được nhau.

Pháo hoa hôm đó gần như giống hệt mười mấy năm trước.

Có khoảnh khắc tôi cảm thấy, hình như… chúng tôi chưa từng rời xa nhau.

Những đau đớn, khổ cực, chia ly, cái chết… tất cả… chúng tôi đều vượt qua rồi.

Chỉ cần còn bên nhau, chúng tôi chính là chủ nhân của số phận.

Khi tôi quay sang nhìn, anh cũng đang nhìn tôi.

Ánh mắt dịu dàng vô cùng.

Anh khẽ cúi xuống, hôn nhẹ lên má tôi rồi mỉm cười:

“Chúc mừng năm mới.”

“Chúc mừng năm mới.”

14

Câu chuyện giữa tôi và cậu bé của tôi… đến đây là kết thúc rồi.

Hôm nay đáng lẽ tôi phải ở nhà viết tiểu thuyết, nhưng không hiểu sao lại nảy ra ý định ghi lại những kỷ niệm về anh.

Không ngờ, cứ viết mãi, viết mãi… đến tận đây.

Khi gõ đến dòng chữ cuối cùng này, tôi nghe thấy tiếng mở cửa phía sau.

Là anh về rồi.

Anh mang về bánh kem và thịt bò.

Tôi chợt nhớ ra – hôm nay là sinh nhật tôi.

Anh nói sẽ nấu canh bò củ cải cho tôi ăn.

Món mà tôi thích nhất – chính là canh bò củ cải do anh nấu.

HẾT –

Tùy chỉnh
Danh sách chương