Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9gnSyc2i
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
Cả một đêm không câu được lấy một con cá con, thà tôi là hung thủ hơn!
Anh cảnh sát đẹp trai cũng không ngờ chỉ vài câu mà khiến tôi sụp đổ, vàng chữa cháy: “Xin lỗi, tôi không có ý gì khác, chỉ là không ngờ cô đến câu cá, vì cái thùng của cô sạch sẽ quá.”
Nghe vậy, tôi càng khóc to hơn.
Anh ơi, anh đang ủi hay đâm thêm một nhát dao vậy?
Cảnh sát vừa đưa khăn giấy cho tôi vừa không bỏ cuộc mà tiếp tục : “Không câu được cá, vậy cô có câu được thứ gì khác không?”
Tôi nức nở: “Câu được một chiếc giày tính không?”
Cảnh sát gật đầu: “Tất nhiên tính! Giày đâu?”
Tôi chỉ về phía cái phía trước: “ quá, ném lại rồi.”
Cảnh sát hít một hơi dài: “Cụ thể chỗ nào? câu lên được không?”
Tôi khó xử lắc đầu: “Khó lắm, vừa nãy có một anh không quân điên, nhảy đấu cá, giày bị đánh bay rồi.”
Anh cảnh sát có vẻ hơi đau đầu, tặc lưỡi một cái, liên lạc đồng nghiệp đến vớt giày.
Tôi hơi tò mò, dò : “Có gì xảy ra à?”
Anh không đáp mà ngược lại: “Cô có gặp gì kỳ lạ không?”
Cái đó thì phải có chứ!
Tôi vỗ đùi cái đét: “Ngay cái này, tôi đến năm ngày, mỗi ngày ngồi ít nhất ba tiếng, vậy mà không câu được con cá nào, anh nói xem có kỳ lạ không!”
Anh khẽ cười: “May rủi thì không bàn nhé.”
Tôi thầm sao gọi là may rủi được!
Rõ ràng là có vấn đề!
sự có người không quân liên tục cả tuần sao?
Tôi không tin!
Tôi định tranh cãi thêm, đồng nghiệp của anh cảnh sát đến trước: “Lục Minh Sơn, tình anh thế nào?”
Thấy tôi, người kia sáng mắt: “Bắt được nghi phạm rồi?”
Anh xua tay: “Cô gái này chỉ đến câu cá thôi.”
“Cái gì?”
Người kia rõ ràng không tin nổi: “Câu cá? Vậy sao thùng của cô trống không thế?
“Trong cái này thả tới ba nghìn cân cá giống đấy, vậy mà cô không câu được con nào?!”
2
Đủ rồi!
Tôi bảo đủ rồi!
Hai người các anh lạnh lùng vô cảm. Tối ngủ tốt nhất canh gác luân phiên hai mắt.
“Thôi đừng nói nữa.” Cảnh sát tên Lục Minh Sơn không nhìn ánh mắt đau buồn của tôi, vỗ vai đồng nghiệp.
“ này không có gì, chúng ta qua kia xem sao.”
Tôi vừa phẫn nộ vừa đau lòng, đi theo họ sang cạnh.
“Cô đi đâu đấy?” Lục Minh Sơn chặn tôi lại.
Tôi bĩu môi: “Thu cần câu, tôi dựng một cây cần lớn kia.”
Lục Minh Sơn mới thả tay, vừa đi vừa : “Cô quen hết mấy người câu cá ở à?”
Tôi gật rồi lại lắc đầu: “Cũng tạm, chỉ quen mặt, không tên.”
Lục Minh Sơn ồ một tiếng: “Vậy có ai đáng nghi không?”
Tôi mặt không cảm xúc: “Nhiều lắm, anh cảnh sát à, anh phải , dân câu cá chỉ có hai trạng thái, cực kỳ bình tĩnh và cực kỳ điên cuồng. tôi bây giờ trông rất bình tĩnh, ra rất muốn nhảy đấu đàn cá.”
Lục Minh Sơn nhịn cười: “Chờ chút rồi nhảy nhé, hợp tác chúng tôi trả lời xong .”
Trong lúc nói , chúng tôi đến gần cần câu của tôi, quan sát mặt , xác nhận không có động tĩnh gì, tôi lòng tro tàn: “Vậy anh nhanh đi, tôi chuẩn bị .”
Lục Minh Sơn kéo tôi lại: “Đừng kích động…”
Lời chưa dứt, thấy phao trên mặt khẽ động, rồi bắt đầu trôi.
Tôi sững sờ, rồi mừng điên, lao lên kéo cần: “Lên! Lên! Lên! Có cá rồi!!!”
chắn là một con lớn, khá nặng, tôi kéo một cái không lên nổi, suýt nữa trẹo lưng.
Lục Minh Sơn thấy vậy chạy tới giúp: “Chậm thôi, đừng kích động!”
Tôi nào nghe anh ta, chỉ vung tay: “! ! Đưa !”
Lục Minh Sơn nhìn quanh: “Không có !”
Trời ạ, một năm mới gặp một con cá lớn, vậy mà đúng ngày này lại không mang !
“Không sao!”
Tôi nghiến răng: “Không có tôi kéo tay.”
Chỉ là một con cá, cùng lắm hai chục cân!
Tôi không tin không kéo lên được!
…
Tôi đánh giá cao bản thân rồi, con cá này cảm giác phải tới tám chục cân.
May mà con cá này không hung hăng giãy giụa, tôi và Lục Minh Sơn kéo gần nửa phút, cuối cùng cũng thấy bóng đen nổi lên mặt .
“Con cá này… dáng hơi lạ.”
Khi bóng đen tiến gần, vẻ mặt tôi càng lúc càng kỳ quái: “Con cá này… sao lại là chữ nhật???”
3
Tin tốt: Hôm nay không tay trắng.
Tin xấu: Thứ kéo lên không phải cá.
Nửa đêm bờ , đèn cảnh sát đỏ xanh lòe không ngừng.
Tôi ngồi xổm cạnh , sờ cây cần câu lớn mà lặng lẽ rơi mắt: “Khổ thân mày, cần lớn ơi, từ khi về tay tao, cá thì chưa câu được con nào, vậy mà lại câu được mảnh vỡ nhân dân trước.”
“Cần câu có hư không? dùng được không?”
Giọng nói vang lên trên đầu, tôi ngẩng lên, đối diện ngay gương mặt đẹp trai của Lục Minh Sơn, nỗi buồn vơi đi vài phần.
“Không sao, cần này chịu được tối đa 130 cân.”
Dù tới giờ, tôi vẫn chưa từng thấy con cá nào quá 30 cân.
Lục Minh Sơn ừ một tiếng, ánh mắt dưới ánh đêm khá ôn hòa: “Nếu có hư hỏng thì phải nói, dù sao cũng giúp chúng tôi vớt thi thể, cảnh sát chúng tôi có thể hỗ trợ một khoản.”
Nghe vậy, tôi giả vờ lau mắt: “ ra có hư, anh Lục à, tâm hồn tôi tổn thương nghiêm trọng, cần được ủi gấp.”
Lục Minh Sơn nhịn cười: “Vậy để tôi về làm cho cô một tấm cờ thi đua? Vua câu cá?”
Tôi nghẹn lời: “Anh không phải đang mỉa mai tôi chứ?”
Lục Minh Sơn chưa kịp nói, đột nhiên một mùi hôi nồng nặc bay tới, đúng là hôi thấu mười dặm, người ngửi phải rơi lệ!
“ gì vậy?” Tôi suýt nôn, bịt mũi.
Lục Minh Sơn nhìn qua: “ pháp y mở vali ra rồi.”
Tôi vô thức quay lại nhìn, bị Lục Minh Sơn che mắt.
“Đừng nhìn.”
Bàn tay anh đặt trước mắt tôi, khẽ dùng sức, đẩy tôi ra sau: “Nhìn rồi cô sẽ mất ngủ lâu đấy.”
Tôi chớp mắt, anh cũng vì muốn tốt cho tôi, liền ngoan ngoãn theo lực đẩy lùi về sau cảnh sát.
Đến khi hoàn toàn rời khỏi khu vực vali, Lục Minh Sơn mới buông tay: “Muộn rồi, tôi đưa cô về trước.”
Tôi ồ một tiếng, trong đầu vẫn là ảnh chiếc vali.
“Này.” Lục Minh Sơn vẫy tay trước mặt tôi, “ gì thế?”
Tôi hoàn hồn, kéo tay Lục Minh Sơn, chỉ về chiếc vali phía xa: “Cái vali này, tôi từng thấy ở đâu rồi.”
4
Không phải , tôi chắn từng thấy, hoa văn hoa trên vali quen lắm!
Lục Minh Sơn nghe vậy cũng sững sờ, rồi nghiêm túc: “ sao? Vậy cô kỹ đi, là manh mối rất quan trọng để phá án.”
Tôi đương nhiên , càng cố nhớ, ký ức lại càng mơ hồ. Suy cả buổi, đầu óc vẫn hồ dán.
Lục Minh Sơn thấy vậy, lấy điện thoại ra: “Vậy để lại cách liên lạc trước, sau này nhớ ra cô liên lạc tôi bất cứ lúc nào.”
Tôi gật đầu lia lịa, trao đổi số điện thoại anh .
Lục Minh Sơn nhìn tôi: “Cô tên gì?”
Tôi đáp: “Tôi họ Ôn, Ôn Niên.”
“Được.” Lục Minh Sơn nhìn tôi, chậm rãi thở ra, “Muộn rồi, tôi đưa cô về trước, mai cô đến cục làm biên bản.”
“Cái vali đó, tối nay về cô nhất định phải nhớ kỹ lại.”
Tôi vẫy tay: “Không sao, tôi tự lái đến, tự về được.”
Lục Minh Sơn rất kiên quyết: “ muộn thế này, một cô gái về một mình không toàn, của cô đồng nghiệp tôi sẽ giúp lái về.”
Anh nói đến mức này, tôi cũng không tiện từ chối thêm. Thầm anh này vừa đẹp trai vừa tốt bụng, thế là vui vẻ lên .
Trên đường về, ban đầu tôi trò dăm ba câu Lục Minh Sơn, sau đó mệt quá lười nói, tựa vào cửa sổ về hoa văn trên vali.
Bông hoa này quen quá, rốt cuộc tôi thấy ở đâu…
Trời ơi!
đột ngột phanh gấp, tôi không kịp đề phòng đập người về trước, bị dây toàn siết đau cả ngực.
“ gì vậy?” Tôi xoa ngực hoàn hồn.
“Đến khu nhà cô rồi.” Lục Minh Sơn chỉ về cổng đăng ký phía trước, “Tôi đăng ký một chút, đưa cô dưới nhà.”
Tôi định nói không cần phiền thế, chỉ vài bước chân thôi, Lục Minh Sơn hạ cửa sổ gọi người ở trạm bảo vệ, ba câu hai lời hoàn tất đăng ký.
“ rất trách nhiệm nhân dân…” Tôi lẩm bẩm.
Lục Minh Sơn nghe vậy chỉ cười: “Nên thế thôi.”
nhanh chóng đến dưới nhà, tôi tháo dây toàn: “Cảm ơn anh Lục, anh cũng về nghỉ sớm đi.”
Lục Minh Sơn nhìn tôi, ánh mắt có chút khó tả: “Không sao, mai cô nhớ đến cục nhé.”
Tôi gật lia lịa: “Tôi rồi.”
Lục Minh Sơn lại không mở cửa , mà lặp lại: “Nhất định phải đi.”
Tôi thầm tôi đâu phải mắc chứng đãng trí, không cần nhắc nhiều thế.
bị đôi mắt sâu thẳm của Lục Minh Sơn nhìn, lời càu nhàu đến miệng lại nuốt .
“Tôi nhất định đi.”