Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi tò mò tra giá trên mạng: 1776 tệ.
Trời đất ơi… bằng giá của hai vịt tên Chu Dã!
Điên à?
Nhớ lại lời thân từng dặn:
“Ra ngoài rộng thế giới, đừng cự tự treo cổ trên một cành cây.”
Giờ phút , tôi ngộ ra rồi.
Ngày sau, tôi lấy hết can đảm, chuyển khoản cho Chu Dã 888 tệ, kèm theo địa chỉ sạn.
là cái sạn trước.
Lần , tôi khác hẳn.
Không mũ, không khẩu trang, không kính râm.
đúng giờ hẹn,ư ngẩng cao đầu bước vào sạn.
Quẹt thẻ, mở cửa .
Bên trong trống không.
Tôi ngồi đợi thêm mười lăm phút.
Trong hành lang, muỗi chẳng có một .
Nghĩ nghĩ một lúc, tôi gom hết lì xì, hoàn xu các app, rút ra được thêm 112 tệ, chuyển khoản tiếp cho Chu Dã.
Tổng cộng: 1000 tệ.
…
Chắc đủ thù lao rồi chứ nhỉ?
Chu Dã nhận được Giang Dao, phấn khích mức chạy quanh sân thể thao công ty năm vòng liền.
Tuy không hiểu vì sao cô lại chuyển cho 888 tệ, vì quá sung sướng nên cậu tạm gác lại mọi chi tiết nhặt.
Quan trọng là: Giang Dao chủ động tìm cậu rồi.
Trong 5 15 phút tiếp theo, Chu Dã:
Dành 1 hẹn stylist tạo mẫu tóc;
Thêm 1 để đặt gấp một bộ đồ tinh;
1 rưỡi tiếp theo để chọn kẹp cà vạt và nút tay áo toanh;
Và 2 cuối cùng để tắm rửa, xông hương, thư giãn.
Tất cả đều hoàn hảo.
Chu Dã hài lòng chiếc đồng hồ trên tay.
Rồi phát hiện trễ giờ,
Nửa sau.
Tôi tu hết ba chai rượu vang trong sạn.
Chu Dã chưa xuất hiện.
Cái sự dũng cảm tôi gom nhặt suốt mấy ngày qua… coi như bay sạch.
Có lẽ cậu ấy bận việc thật.
Hoặc… thôi .
Tôi mở cửa đ.â.m sầm vào một người đang đứng trước cửa.
Hương trầm nhẹ nhàng ập .
Ngước lên, tôi một Chu Dã được gọt giũa đầu chân, tóc tai vuốt kỹ, áo chỉnh tề, rõ ràng là vừa chạy vội tới sau giờ làm.
“Xin lỗi.”
Cậu thở hổn hển, mặt hơi ửng đỏ, lồng n.g.ự.c rắn chắc phập phồng lên xuống.
Không sao.
Hề hề.
Ai không phải dân lao động.
Tha thứ rồi đó.
Hề hề.
…
Tôi bản thân hơi ngốc thật.
giờ phút rồi, muốn hỏi mấy câu dư thừa:
“Cậu có từng… làm hàng khác không?”
Chu Dã lắc đầu:
“Tôi chưa từng làm thế ai cả.”
Hả?
Lẽ nào… Chu Dã là vịt sạch?
chẳng phải… tôi lãi to rồi à?!
Sau tốt nghiệp đại học, tôi và Chu Dã giữ mối quan hệ 888 như cũ.
Tôi cắm đầu cắm cổ đi làm, cố gắng kiếm , rốt cuộc có chút thành tựu .
Giờ tôi có thể chuyển khoản liền một lúc 10 lần 888, không cần run tay.
cùng kiêm đồng nghiệp cũ thường xuyên đá đểu tôi:
“Tiêu kiểu cậu, đúng là không cứu được.”
tôi nghĩ: Tôi chỉ có mỗi sở thích thôi.
Bỏ ra chút thì sao chứ?
“Huống hồ, bây giờ cho cậu tiêu 888 tệ, thì cậu có mua được Chu Dã không?”
tôi tức tưởi chạy mất.
Lại thắng cuộc khẩu chiến, tâm trạng tôi phơi phới.
Ngẩng đầu, Chu Dã đang đứng chờ trước cổng công ty.
Không biết cậu nghe được bao nhiêu, qua, tâm trạng có vẻ… rất tốt.
Tuy ngoài mặt giữ vẻ lạnh lùng, trong đoạn đường công ty ra bãi xe, cậu cài – tháo – rồi lại cài nút tay áo tới tám lần.
Đó là thói quen mỗi tâm trạng vui vẻ của cậu.
Lên xe, Chu Dã hỏi:
“Tối nay đi đâu?”
“Về nhà cậu?”
“Không.”
“Ờ.”
Chu Dã tốn khởi động xe.
Tôi bổ sung:
“Ăn tối trước. Ăn xong rồi về nhà tớ.”
Cạch.
Chu Dã lập tức cài nút tay áo lại.
Rồi phóng xe khỏi bãi đỗ như bay.
Lại là một buổi tối vui vẻ.
Sáng sau.
Tôi bị của thân đánh thức.
Sau hai năm du lịch vòng quanh thế giới, cuối cùng quay về.
[Cưng ơi, thèm quá trời ơi, nhớ vịt lần trước tớ đặt cho cưng ghê…]
Lập tức, chuông cảnh báo trong lòng tôi reo inh ỏi.
Ai biết, tôi là một phú bà thứ thiệt.
Nếu nó muốn chơi chiến tranh tài lực, tôi thua chắc.
Tôi lo lắng liếc Chu Dã đang ngủ ngon lành bên cạnh.
Chưa đầy một phút sau lại có thêm một :
[Cưng còn nhớ vịt quay lần đó không? Tớ nhờ người canh 8 khung giờ giành được đấy! Ngon bá cháy phải không?]
Tôi chằm chằm vào đó… mười lần.
Vịt quay…?
… người đang nằm trên giường là cái gì?!
Chu Dã mở mắt dậy, phát hiện Giang Dao lại biến mất.
– không trả lời.
Gọi điện – không bắt máy.
Cậu lại tua ngược toàn bộ quá trình hai người bên nhau gần đây.
Hoa tặng.
dọn.
Tối đó rất cố gắng.
Sau kết thúc, Giang Dao còn đánh giá “5 sao”.
… Chu Dã không hiểu: Rốt cuộc là sai ở đâu?
Cho cậu em gái đăng story: một tấm hình chụp chung Giang Dao.
Lúc đó Chu Dã biết em gái cậu về, và Giang Dao đang đi ăn cô ấy.
Hóa ra là .
nay cậu nghỉ phép, Giang Dao không có nhà.
Chu Dã quyết định đi tìm cô.
tới nơi, cậu vừa khéo nghe em gái đang nói chuyện Giang Dao.
Chu Dã vốn không phải kiểu người hay nghe lén, lần …ư họ đang nói về cậu.
“Cưng à, đừng có dây dưa Tống Tư Niên nữa. Đàn ông tốt ngoài kia còn cả đống. Anh tớ được đó chứ~”
Chu Dã ngồi thẳng dậy.
Cậu Giang Dao mỉm cười, rồi… lắc đầu chối.
“Thôi bỏ đi. , cậu vừa nhắc chuyện… đặt vịt gì đó ấy…”
Những câu sau, Chu Dã nghe không lọt chữ nào.
Trong đầu cậu giờ đây chỉ có đúng một : “vịt”.
Giang Dao nói muốn đặt một vịt…
Chu Dã từng nghĩ, việc Giang Dao nhiều lần chuyển cho cậu 888 tệ, là một cách thể hiện sự công nhận và tưởng.
Dù sao, người bình thường chẳng ai tự dưng chuyển khoản 888 tệ cho người xa lạ, còn chuyển… tận 345 lần.