Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1qPyzlATCb

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3: Câu Dẫn Chú Nhỏ

— Sao tôi không được chán anh?

Căn phòng bỗng im lặng kỳ lạ, đầy căng thẳng.

Chưa kịp phản ứng, tôi bị Phó Đình bế lên, vác vào phòng.

Anh giữ chặt eo tôi, khóa cửa rồi mỉm cười đầy ác ý.

— Cháu gái nhỏ, anh nuôi cháu bao năm, có phải để cho người khác hưởng đâu?

Tôi bị quẳng lên giường.

Lần cuối tôi nằm trên giường anh là lúc mới tám tuổi, lần đầu về nhà Phó gia, bị ác mộng nên đặc cách vào phòng anh.

Lúc đó tôi gọi anh là anh trai, sau đổi cách gọi theo thứ bậc nhà Phó.

Chăn lông vũ mềm mại khiến tôi không đứng dậy được.

Bất ngờ, giọng anh nhẹ nhàng lạnh sống lưng.

Anh thong thả cởi từng chiếc cúc áo sơ mi đen, môi nhếch lên nụ cười mơ hồ.

— Phó Đình, anh định làm gì…

Tôi lùi dần.

Anh ung dung, tự tin để mặc tôi vùng vẫy.

— Cháu gái nhỏ à.

Phó Đình chăm chú nhìn tôi, không chớp mắt, tháo từng cúc áo một.

Tôi chợt hiểu ý đồ của anh.

— Anh… làm em sợ rồi…

Định lui thì tay anh vòng lấy cổ chân, kéo tôi lại gần.

— Suy yếu cơ quan? Nói xem cơ quan nào?

Tôi bị hơi thở nồng nặc của anh bao trùm.

Trong lòng rối bời, vừa hoảng loạn vừa run rẩy.

Cảm giác lạ khiến tôi cố vùng thoát.

Anh kiên nhẫn có hạn, một tay nắm chặt hai tay tôi.

— Đừng cử động lung tung.

Tôi thấy bóng dáng anh ngồi lên người, vội giơ tay đẩy.

— Sao anh ngồi lên em được?!

Phó Đình nhấc tay tôi, nắm nhẹ, có vẻ thích thú với nét ngượng ngùng của tôi.

Anh nhìn tôi rồi mỉa mai:

— Em ngồi lên anh được, sao anh không ngồi lên em được?

Mặt tôi nóng rực, như nhiệt kế chạm đến là phát nổ.

Tôi vội nói:

— Nhưng anh sẽ làm em c.h.ế.t mất…

Phó Đình cao 1m89, lưng rộng, thân hình rắn chắc.

Tôi thật sự sẽ c.h.ế.t mất thôi…

Anh dừng động tác nghịch ngón tay, ngẩng lên nhìn, ánh mắt đen sâu thẳm đầy ẩn ý.

Giọng nói chậm rãi, từng chữ lượn quanh trong miệng anh:

— Ngồi c.h.ế.t em à?

Tôi nghĩ anh đã hiểu lầm tôi rồi…

Đúng lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên làm không khí thêm phần ngượng ngùng.

“Chị ơi, chị có sao không?!”

Lục Văn Cảng gọi cửa.

“Phó tiên sinh, anh không mở cửa tôi sẽ gọi cảnh sát đấy!”

Phó Đình vẫn ung dung, không nhúc nhích, nhìn tôi căng thẳng.

Vài giây sau, anh nhẹ nhàng vỗ má tôi.

“Em sẽ kêu lên chứ, cháu gái nhỏ?”

Lời gọi “cháu gái nhỏ” trong tình cảnh này trở nên mơ hồ, đậm nét ám muội.

“Hoặc đuổi người ngoài đi, hoặc cho hắn vào xem chúng ta làm gì.”

Tôi chưa từng thấy Phó Đình thật sự như vậy.

Trước mặt tôi, anh luôn giữ vẻ lạnh lùng, giữ khoảng cách rõ ràng.

Tôi nhỏ nhẹ van xin:

[ – .]

“Nhưng em không biết…”

“Em thật sự không biết…”

Tiếng Lục Văn Cảng bên ngoài vẫn không ngừng.

“Mở cửa đi, Phó Đình! Không thì tao phá cửa rồi đấy!”

Phó Đình như không nghe, chỉ đè tôi xuống thêm.

“Lỗi tại anh, chưa dạy em đủ.”

Vừa dứt lời, ngón tay anh vuốt nhẹ tai tôi.

Tôi rùng mình.

“Ưm…”

Phó Đình rất hài lòng, cười khe khẽ áp sát tai tôi:

“Tốt lắm, cứ vậy.”

“Ừm…”

Anh nghiêng đầu, bịt luôn tiếng tôi.

“Ư…”

Tôi sửng sốt một giây.

Phó Đình mút lấy môi tôi.

Tỉnh lại, tôi đẩy vai anh.

Anh nhắm mắt nửa khép, nhanh chóng giữ c.h.ặ.t t.a.y tôi.

Mười ngón đan chặt vào nhau.

Không ai nhận ra tiếng động bên ngoài đã dừng từ lâu.

Lâu sau, tôi mới được buông ra.

Phó Đình hôn nhẹ tôi rồi thì thầm:

“Nói lại những lời em thốt khi say hôm qua đi.”

Tôi thở gấp, đẩy anh ra, nép về một góc, vừa bối rối vừa giận.

“Phó Đình, hôm qua chính anh từ chối tôi.”

“Hôm nay lại bất ngờ hôn tôi, anh định gì vậy?”

Anh ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng vuốt vết cắn ở khóe môi tôi.

“Chỉ là anh ngu ngốc thôi, được không?”

Anh kéo đầu gối tôi vào lòng, tôi ngồi nghiêng trên đùi anh.

Ánh mắt anh gần bên tai tôi, thì thầm xin lỗi rồi tỏ tình.

Thỉnh thoảng hôn nhẹ vào tai tôi.

Tôi chán nản nghe, đến lúc nghe rõ câu “tạm thời giữ bí mật” thì ngẩng đầu ra khỏi vòng tay.

“Tại sao?”

Phó Đình im lặng, một lúc rồi tự giễu:

“Tôi chưa đủ mạnh để bịt miệng tất cả.”

“Dù bị gọi là thú vật hay đồ tồi, tôi nhận hết.”

“Nhưng em thì không thể.”

Sau khi được người đàn ông lớn hơn tôi 9 tuổi nhận làm con nuôi, tôi không thấy tình thân mà chỉ cảm nhận sự lệch lạc trong tình cảm dành cho anh.

Tôi gần như ngay lập tức đoán ra lý do anh tránh né lời tỏ tình hôm trước.

Tôi không kiềm được, nói ngay:

“Tôi cũng không sợ người ta nói gì.”

“Phó Đình, chúng ta cùng đối mặt nhé.”

Anh nhếch mày, ánh mắt sáng lên sự kiêu ngạo vốn có.

Giọng anh lười biếng, khinh khỉnh cười khẩy:

“Chỉ có kẻ hèn mới cần em làm giá.”

Giọng anh trở nên nhẹ nhàng hơn.

“Thảo Ngọc, tôi không để tiếng xấu nào dính vào em đâu.”

Lời anh dịu dàng, nhưng là lời hứa chắc chắn.

Anh nói: bên anh, em luôn là công chúa.

Không công chúa nào có nghĩa vụ phải hy sinh hay mang tiếng xấu.

Bởi nếu phải chịu đựng vì tôi, nghĩa là tôi là đồ bỏ đi, hiểu chưa?

Tùy chỉnh
Danh sách chương