Kiếp trước, con dâu vừa bước chân vào cửa đã đưa ra một tờ thỏa thuận, yêu cầu từ nay về sau tôi và ông nhà tôi phải “chia đôi chi phí”.
Tôi đã ký. Kết quả là khi ông ấy lâm bệnh nặng cần phẫu thuật gấp còn thiếu năm vạn, họ chỉ lạnh lùng đứng nhìn, để ông ấy mang hận mà chết.
Tôi vì quá đau buồn mà sinh bệnh trầm cảm, nhưng con trai lại không chịu bỏ ra một đồng nào để đưa tôi vào viện dưỡng lão, mặc cho tôi tự sinh tự diệt.
Cuối cùng, tôi quên khóa bếp ga, căn nhà phát nổ, tôi chết trong biển lửa.
Khi mở mắt lần nữa, tôi trở lại đúng ngày con dâu lần đầu tiên đến nhà, đưa cho tôi bản thỏa thuận chia đôi chi phí.
“Mẹ, ký đi, như vậy mới công bằng.”
Con trai tôi phụ họa: “Mẹ, Tiểu Lâm là nghĩ cho nhà mình đó.”
Tôi nhìn bóng dáng ông nhà tôi đang bận rộn trong bếp, ông ấy vẫn còn sống, thân thể khỏe mạnh.
Lần này, tôi khẽ mỉm cười, lấy ra một bản thỏa thuận mới.
“Muốn chia thì được thôi.”