Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8AKY6eIodQ
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1.Em họ tôi có thai.
Con bé còn chưa tốt nghiệp đại học, dì tôi thì tính tình thật thà, hai mẹ con lo lắng đến phát ngốc.
Sau khi xác nhận con bé muốn giữ lại cái thai, tôi đứng ra giúp nó làm thủ tục bảo lưu, dẫn đi khám thai, thậm chí còn tìm hiểu trước về trung tâm chăm sóc sau sinh và người giữ em bé.
Khi mọi thứ đã đâu vào đấy, tiền bạc cũng đưa đủ, tôi quay lại với công việc – thì nhận được tin nhắn từ em họ: “Em xin lỗi chị, chị ly hôn với anh rể đi.”“Đứa bé trong bụng em là con anh ấy.”“Em và anh ấy yêu nhau thật lòng.”
Từng dòng tin như tát thẳng vào mặt, khiến tôi sốc đến nỗi không cảm nhận được cả nỗi tức giận vì bị phản bội.
Tôi không trả lời.
Tất cả lòng thương hại và kiên nhẫn dành cho con bé – phút chốc tan biến.Thời gian và sức lực của tôi không đáng phí vào những người như vậy.
Xử lý xong đống công việc tồn đọng cũng đã tám giờ tối.
Mẹ tôi gọi điện giục tôi về quê.
Bốn mươi phút lái xe.
Tôi xoa thái dương, vừa dọn bàn làm việc vừa từ chối: “Con làm việc cả ngày, mệt lắm rồi, không muốn lái xe đâu.”
Mẹ lại bảo: “Dạ dày mẹ khó chịu, cả ngày không ăn được gì, đêm thì ợ nóng, ngủ cũng không yên.”
Bà đúng là có bệnh dạ dày, là di chứng từ lúc sinh tôi.Tôi mua thuốc dạ dày, nốc một ly cà phê lớn rồi gắng gượng chạy về.
Xe vừa đến nơi còn chưa kịp tắt máy, đã nghe giọng dì tôi nghẹn ngào:“Tiểu Như, con thương em con một chút được không…”
Dì quỳ xuống trước mặt tôi.Cảm giác mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần ập tới.
Mẹ tôi trách:“Không mau đỡ dì dậy! Để người lớn quỳ lạy mày, không sợ trời đánh à?”Bà thì có vẻ khỏe mạnh, mặt mày hồng hào, ăn uống no nê, bệnh dạ dày chỗ nào?
Tôi lạnh mặt:“Nếu trời có đánh thì nên đánh đôi cẩu nam nữ kia, mắc gì đánh con?”
Mẹ tôi hơi lúng túng, đỡ dì dậy, vừa dỗ dành vừa nói:“Có gì thì nói chuyện tử tế với Tiểu Như, con bé hiểu chuyện nhất nhà mà.”
Dì tranh thủ lau nước mắt:“Tiểu Như, con nhường chồng cho em con được không? Nó từ nhỏ đã không có cha, con không thể để đứa bé của nó chịu khổ như nó được…”
Ba em họ mất sớm, dì tôi vất vả nuôi nó lớn.Mẹ tôi thương chị ruột nên bao năm nay luôn giúp đỡ hai mẹ con họ, còn tôi – sau khi đi làm có điều kiện – cũng lo cho họ nhiều hơn.
Lâu dần, việc tôi chạy vạy giúp đỡ bị xem là chuyện đương nhiên.Giống như giờ đây, chồng tôi ngủ với em họ, mà dì vẫn yêu cầu tôi “thông cảm”.
Ngay cả mẹ tôi cũng cho rằng tôi nên hiểu cho em mình:“Gia cảnh đơn thân vốn khó lấy chồng, giờ lại mang bầu, ngoài chồng con ra thì ai chịu cưới nó? Nó mới hai mốt, con không thể phá hủy cuộc đời nó được.”
Tôi không thể tin nổi những lời đó lại xuất phát từ chính mẹ ruột mình.Tôi bật cười, cười thật sự.
“Dễ thôi mà – bảo Hứa Nguyện đi phá thai, thế là xong. Vừa có thể kiếm được nhà chồng tốt, vừa không khiến con cái chịu khổ – hai bên đều có lợi.”
Hứa Nguyện – em họ – nãy giờ nấp trong phòng, nghe đến đó thì lật đật chạy ra:“Chị tàn nhẫn quá! Chị không muốn sinh con cho anh Trường Minh, cũng không muốn em sinh con cho anh ấy. Tội nghiệp anh ấy, muốn làm cha đến phát điên rồi!”
“Nói cho chị biết – anh Trường Minh đã hứa sẽ cho mẹ con em một danh phận đàng hoàng. Chị ly hôn sớm thì còn giữ được thể diện. Đừng để đến lúc bẽ mặt không gỡ được!”
Tôi nhìn về phía sau nó – là phòng tôi.
Dì liền đỡ nó, dịu giọng: “Khuya rồi, vào ngủ đi con, con còn đang mang bầu mà.”“Nói to quá, con không ngủ được.” – Nó lạnh lùng đáp.
Tôi cười. Cười vì hết biết nói gì.
Kiểm tra lại phòng thì thấy chăn nệm bị lật, giường rõ ràng có người nằm.
Tôi cuộn hết đống chăn gối, quăng thẳng ra cửa sổ.
Mẹ tôi luống cuống giải thích: “Em con về đây lúc nào chẳng ngủ phòng con? Con về đột ngột ai mà biết? Nó có bầu, đâu thể đứng đợi ngoài như chúng ta được?”
2
Tôi nhìn thẳng vào mắt mẹ, hỏi từng chữ:“Nếu một ngày nào đó có người mang thai với chồng mẹ, mẹ có thể mời cô ta lên nằm giường mẹ không?”
Mẹ tôi nghẹn họng, ấp úng:“Không… cái đó… đâu giống nhau… Em con đâu phải người ngoài…”
Hứa Nguyện cười khẩy:“Chị cứ giành lấy sĩ diện làm gì? Dù gì anh Trường Minh cũng sẽ ly hôn với chị. Anh ấy đâu còn yêu chị nữa.”
“Chị không chịu ly hôn để làm gì? Muốn kiện ra tòa hả? Tiền lương của chị có đọ nổi với mức lương triệu đô của anh ấy không?”
“Biết điều chút đi, anh ấy vui thì có khi còn cho chị ít tiền trợ cấp.”
Tôi thoáng sững người.
Thì ra – để giữ sĩ diện cho chồng, xưa nay tôi luôn nói dối người ngoài rằng anh ta là người kiếm nhiều tiền hơn.
Sự thật là, lương năm của Trường Minh chỉ có 200 triệu.
Người kiếm được tiền tỷ mỗi năm – là tôi.
Không ngờ – cái “sĩ diện” đó giờ thành lý do để Hứa Nguyện ép tôi ký đơn ly hôn.
Tôi lạnh lùng nói:“Hứa Nguyện, sao em nghĩ chị lại cần một gã đàn ông không chung thủy, vô trách nhiệm và phản bội như Trường Minh? Em thích bới rác tìm chồng thì cứ việc – chị không có cái sở thích đó.”
Hứa Nguyện đỏ mặt vì giận:“Tốt nhất chị nói được thì làm được!”
Nó kéo dì tôi rời đi.
Mẹ tôi lại đẩy vai tôi:“Khuya rồi, con lái xe đưa dì với em con về đi.”
Lần này tôi không nhịn nữa:“Mẹ mơ giữa ban ngày à?”
“Rồi xem!” – Hứa Nguyện chỉ vào xe tôi – “Anh Trường Minh là của em, xe này cũng là của em!”
Nhà dì cách đây tầm mười lăm phút đi bộ.
Mẹ tôi đứng nhìn bóng họ, sốt ruột quay sang tôi:“Con không có lương tâm hả? Em con mang bầu mà bắt nó đi bộ xa vậy à?”
Lúc họ tới, mẹ tôi còn chạy xe điện đón từng người.Nếu không phải sợ tối quá, chắc giờ bà cũng đòi đưa về tận cửa.
“Mẹ còn nhớ không – lúc con vừa sinh, nhà chẳng có gì ăn, bà nội thì kiệt sỉ, ba lại đi làm xa – chính dì là người nấu cơm, giặt đồ, lo cho mẹ con mình.”“Như thế, con phải trả ơn.”“Dì và em con khổ lắm, cả đời không có đàn ông bên cạnh.”
Tôi gật đầu,“Vậy mẹ nhường ba cho dì đi, thế là nhà họ có đàn ông – ổn luôn.”
“Con ranh này! Chỉ giỏi xỏ xiên!” – Mẹ tôi quát.
Ra là… bà chỉ giỏi lấy cái “ơn” của người khác để bắt tôi trả.
“Nghe thì khó chịu nhưng mẹ nói thật – con cứ không chịu sinh con cho Trường Minh, rồi gần bốn chục tuổi đầu, mẹ lo lắm – sợ một ngày nào đó nó bỏ con.”
“Không có em con thì cũng có người khác. May mà ‘nước chảy về ruộng nhà’, chứ không thì tiếc chết!”“Em con học vấn cao hơn, trẻ hơn, đẹp hơn, lại chịu sinh con cho Trường Minh. Nếu là mẹ, mẹ cũng chọn nó.”
“Giờ chuyện đã rồi, con cũng đồng ý ly hôn rồi, thì nên chia tay trong hòa khí. Nó vốn rộng rãi, chắc chắn sẽ cho con tiền trợ cấp hậu hĩnh. Sau này có chuyện gì, nó còn giúp được.”
Tôi không thấy đau nữa.Dù mẹ tôi có nói điều gì tàn nhẫn, tôi cũng chẳng còn ngạc nhiên.
Tôi chỉ hỏi lại bà một câu:“Sau khi con ly hôn, con phải sống sao?”
Bà nghệt mặt.Rõ ràng – chưa từng nghĩ tới điều đó.
Tôi cười, lên xe.“Mẹ à.” – Tôi nhẹ giọng – “Lúc mẹ nói dối dụ con về, có nghĩ đến chuyện đêm khuya con mệt không? Đừng giả vờ quan tâm nữa.”Không chần chừ – tôi lái xe đi thẳng.Sau này, có lẽ tôi sẽ không bao giờ quay lại căn nhà đó nữa.
3Tôi và Chu Thường Minh, từ thời còn ngồi trên ghế nhà trường cho đến khi khoác lên người váy cưới, đã bên nhau mười lăm năm.Anh ta luôn biết – tôi không muốn có con.
Không phải vì ghét trẻ con, cũng không phải do có tư tưởng không sinh con.Mà là vì tôi hiểu rõ: nuôi dạy một đứa trẻ cần đủ cả vật chất và thời gian đồng hành.Tiếc là, hai điều đó – chưa bao giờ song hành được.Tôi có thể lo đầy đủ vật chất cho con, nhưng cái giá phải trả là không thể có mặt bên cạnh con suốt quá trình trưởng thành – mà đó mới là thế giới tinh thần quan trọng nhất với một đứa trẻ.Vậy nên tôi chọn không sinh.
Lúc đầu, Chu Thường Minh từng nói:“Vậy thì mình sống bên nhau cả đời, chỉ hai người là đủ.”
Về sau, anh ta bắt đầu thăm dò:“Chúng ta sinh một đứa nhé, anh sẽ là người chăm con.”Anh ta không chỉ nói một lần.
Tôi không tin.Một người rửa bát phải nhắc bảy lần tám lượt.