Bạn cùng phòng của tôi khóc kể rằng ớt trong làng không ai mua, thế là tôi thu mua toàn bộ số ớt đó.
Sau đó tôi mở một quán lẩu cay.
Nhờ vào nước lẩu tự tay tôi pha chế cùng hương vị thơm ngon đặc biệt, quán nhanh chóng đông khách, làm ăn phát đạt.
Không ngờ chưa mở được bao lâu, bạn cùng phòng đã dẫn theo mấy người trong làng đến gây chuyện.
“Cô ơi, tôi tin tưởng cô như thế, để người trong làng bán hết ớt cho cô, kết quả là cô bán một bát lẩu cay hai, ba chục tệ, thế mà lại lừa hết bọn tôi, ép giá ớt xuống còn một tệ một cân!”
“Đúng rồi đấy! Chỉ vài cọng rau, trụng qua nước sôi thì có gì ngon, chẳng phải dựa vào ớt bọn tôi trồng sao! Vậy mà chỉ trả cho chúng tôi chút tiền, cô không thấy lương tâm đen tối à!”
“Dù gì cũng là bạn học với nhau, đợt ớt sau cô thu mười tệ một cân đi, coi như cô cũng lời lớn rồi còn gì!”
Nhìn những khuôn mặt tham lam trước mắt, tôi vừa giận vừa cười lạnh.
“Được thôi.”