Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

17

“Đông Hoa à Đông Hoa, ngươi là…

thông minh cả đời hồ đồ một .”

“Sao ngươi nói vậy?”

“Ngươi tìm người náo loạn đến thế, nếu bà ấy có tồn tại đó, dù chỉ là một con cá con cũng bị ngươi lôi ra rồi.

“Giờ bặt vô âm tín, thì chắc chắn là đang ẩn thân trong phàm giới thôi.”

“Lẽ đó ta sao lại không hiểu?

Chỉ là phàm giới có hàng vạn chốn, ta lẽ dắt theo đứa nhỏ này đi tìm từng nơi?”

“Đúng là tuổi cao lú lẫn, đến cả Tam Khẩu Tịnh của Duyên Cơ nương nương cũng quên sạch.”

Ta chống cằm ngồi xem Đế Quân và Minh Nguyệt mỗi người một tay đánh cờ, đang xem say mê thì Đế Quân đột nhiên thả quân cờ.

“Haha~ Ngươi bị Duyên Cơ đeo bám đến sợ, nên dứt khoát không dám nhớ tới nàng nữa đấy chứ?”

Minh Nguyệt đập tay cười lớn, hả hê nói:

“Xem ngươi có chịu đi cầu nàng ta không.”

“Nhờ ngươi nhắc nhở, ta mới nhớ ra cái giếng kia.”

“Đế Quân, cái giếng vậy?”

Ta tò mò vô , nghe có vẻ là có tìm được nương ta.

Đế Quân nhấp ngụm trà không trả lời, Minh Nguyệt bế ta lên, nói:

“Đó là cái giếng trời của Duyên Cơ nương nương.

Một cái soi ra tiền kiếp và tại, một cái soi ra huyết mạch thân nhân, còn một cái nữa…

soi ra người định mệnh của ngươi.”

“Người định mệnh là ?”

Ta .

“Là người sẽ cưỡi ngựa lớn đến rước ngươi khi ngươi trưởng thành.”

“Tân nguyệt, càng ngày càng nói tầm bậy.

Con bé còn nhỏ thế cũng kể mấy chuyện đó.”

Ta quả không hiểu lắm lời Minh Nguyệt nói, chỉ tiếp tục :

“Người định mệnh, có giúp ta tìm được nương không?”

Minh Nguyệt sửng sốt một chút, sau đó cười lớn, gật đầu liên tục:

“Được được, chắc chắn được.”

Ta Đế Quân lườm hắn một cái, liền bị ông bế đi luôn.

18

“Đế Quân, chúng ta còn đứng đây đợi lâu nữa?”

Cánh cổng lớn trước mắt cao đến mấy trượng, đóng kín như bưng, có dấu hiệu mở.

Ta đợi đến mức phát khùng, ôm lấy chân Đế Quân rên rỉ:

giờ mới mở cửa đây trời…”

“Yên tâm đi, Duyên Cơ nương nương rộng lượng, chốc nữa là ra mở cửa thôi.”

“Hứ, hóa ra không con gái ngươi à.”

Một hờn dỗi vang lên từ trời cao, kế đó cánh cổng sự từ từ mở ra.

“Đông Hoa Đế Quân, đã hơn ngàn năm không gặp, ta còn tưởng ngươi tuyệt tình , mang con gái tới gặp ta đấy.”

Giọng nữ trong trẻo cất lên, một bóng dáng yêu kiều phiêu dật xuất , nhẹ nhàng hạ trước mặt ta.

Liếc mắt nhìn Đế Quân một cái, rồi ngồi xổm trước mặt ta, dùng ngón trỏ chạm nhẹ vào chóp mũi ta, cười nói:

“Bé con từ tới thế? Mấy tuổi rồi?”

“Chị , ta năm tuổi rồi.”

Duyên Cơ bật cười khúc khích, che miệng vui vẻ nói:

“Gọi ta là chị à? Bé con, xét theo tuổi thì ngươi nên gọi ta là tổ tông.”

“Chào tổ tông ạ!”

Ta lập tức lễ phép chào .

Đế Quân bất thình lình vươn tay bịt miệng ta, đó, một đạo thiên lôi giáng đánh Duyên Cơ cháy khét.

“Tại… tại sao?

Chỉ một câu chào ta chịu không nổi sao?”

Duyên Cơ vẫn nguyên tư thế bị sét đánh, vừa nói, miệng còn phì ra khói đen.

Đế Quân nhún vai, bất đắc dĩ nói:

“Pháp tắc của thiên đạo.”

Duyên Cơ lắc đầu không tin:

“Ta tuy nguyên thân là cá chép, nhưng đã vượt long môn, bước vào hàng long tộc.

“Ta tu luyện đến giờ, ngoài chân long ra, ai còn có áp ta một bậc chứ?”

Đế Quân gật đầu.

Ta cũng gật đầu.

Dù ta hiểu họ đang nói .

Duyên Cơ run run chỉ vào ta, rơi lệ nói:

“Bé con này… là chân long sao?”

Rồng á? Ta vội vã xua tay phủ nhận.

“Tổ tông, ta là người, nương ta mới là rồng cơ.”

Ầm ầm ầm!

Một loạt sét đánh vang lên, Duyên Cơ nương nương bị giáng đến mức…

biến thành hoa bồ công anh luôn rồi.

19

Nhân Duyên Cơ nương nương quay về điện nghỉ chải chuốt, Đế Quân liền bế ta đến Thiên Duyên Tịnh.

“Oa, tìm được nương rồi sao!”

Đế Quân lại đứng trước cái giếng giống hệt nhau, mặt mày nhăn nhó.

“Là… cái ấy nhỉ?”

Đế Quân mãi không động đậy, ta sốt ruột vùng ra khỏi lòng ông.

“Nương , người giếng vậy?”

Ta nhắm bừa, nhào tới cái giếng giữa, thò đầu tìm.

“A ——”

Ta hoảng hốt lùi lại.

Trong giếng sao lại có con hổ to tướng thế kia?!

Đế Quân đỡ lấy ta, bật cười sảng khoái:

“Không ngờ tiểu oa nhi kiếp trước lại hung dữ thế, không tồi, không tồi.”

Ta đẩy Đế Quân ra, chạy đến cái giếng khác, cẩn thận nhìn .

Không có hổ, cũng nương .

Ta quay đầu nhìn Đế Quân, lại nhìn giếng, kỳ lạ vô .

“Có hai Đế Quân, một ngoài, một trong giếng.”

“Hửm?”

Ta bỗng chợt tỉnh ngộ, bật dậy chỉ tay vào Đế Quân:

“Kiếp trước ta cũng là một Đế Quân!”

“…”

20

Bỗng một tràng ngọc bội leng keng vang lên, Duyên Cơ bước loạng choạng chạy đến.

Nàng lấy ta, lại lần nữa nhìn giếng.

Khi hình bóng đẹp đẽ của Đế Quân lại lên trong nước, Duyên Cơ đổ sụp , ngã quỵ.

“Bảo sao giếng này mãi không soi ra người định mệnh của ta.

Ta cứ tưởng là do Đế Quân đã vượt khỏi tam giới, ngờ…

chỉ là…

ngài không thuộc về ta.”

Một cơn gió nhẹ lướt qua, ta lại bị ai đó ấn sát mép giếng.

Khi bóng người trong giếng ra, ta quay đầu nhìn Đế Quân cạnh.

“Ủa? Đế Quân, sao mặt ngài đen thui vậy?”

21

kỳ lạ.

Từ sau khi chúng ta nhìn giếng chỗ Duyên Cơ nương nương xong, Đế Quân chưa từng cười với ta lần nữa.

ông ấy cũng mặt mày u ám, trầm ngâm suy nghĩ.

Ta nhìn ông, ông liền xoa thái dương;

ta cười với ông, ông liền vào trán mình.

Bộ dạng trông vô sụp đổ.

Ta hiểu rồi — hóa ra Đế Quân tức đến phát điên rồi.

Không ta nói bừa, chuyện này từng xảy ra một năm trước, Đế Quân chơi cờ với Minh Nguyệt , Minh Nguyệt cũng đầu như thế.

Ta tại sao, Đế Quân nói:

“Hắn không thắng được ta, tức đến điên luôn rồi.”

Vậy nên — đầu = tức điên.

Nhưng

“Đế Quân, tại sao ngài tức giận?”

Đế Quân liếc ta một cái, thở dài rất sâu:

“Ta không có tức giận.”

“Vậy tại sao ngài lại như thế này?”

Ta bắt chước Đế Quân, nắm tay vào đầu mình.

Đế Quân uể oải đáp:

“Không có … dạo này ta chỉ là…

không còn sống nữa.”

“Tại sao ngài không còn sống?”

“… Có lẽ là sống quá lâu, chán rồi.”

“Ồ, Đế Quân sống chán rồi.”

“…”

22

Trước cái dáng vẻ nửa sống nửa chết của Đế Quân, ta cũng quan tâm được lâu, dù thì…

ta tìm được nương rồi.

Cái giếng thứ của Duyên Cơ nương nương quả nhiên lợi hại.

Chúng ta lập tức rõ nơi nương ta đang .

Quả nhiên bà đang phàm thế, ăn ngon uống khỏe, trong lòng còn ôm một nam tử khôi ngô, trông vô tiêu dao tự tại.

Ta hận không lập tức xông đến tìm bà, nhưng Đế Quân lại nói:

một khi đặt chân vào phàm giới, pháp lực càng mạnh thì lại càng bị hạn chế.

Ngay cả ông ấy cũng vậy, không tùy tiện thi pháp, nếu không sẽ bị phản phệ.

Cho nên chúng ta chỉ có đi bộ tìm, tuyệt đối không được nôn nóng.

Ta đi theo Đế Quân nhiều ngày, đến mức hai chân rụng.

Ta tức giận, chống nạnh gào lên:

“Không cho ta cưỡi mây thì thôi, đến bế ta cũng không chịu hả?”

“Không được.”

Ta giậm chân tức tối, rõ ràng trước đây đi ông ấy cũng bế ta, vậy sau khi soi xong cái giếng đó, ngay cả vạt áo ông cũng không chạm vào được nữa.

“Hứ, vậy ta cũng không được!”

Ta vừa chạy vừa định túm lấy tay áo ông, nhưng phát :

dù ta đi nhanh hay chậm, khoảng cách giữa ta và ông ấy vẫn nguyên.

Không gần để túm được, cũng không xa để rớt lại.

Ta bỏ cuộc, đứng lại, mạnh vào trán mình.

Tức điên lên rồi.

23

ta không đi nữa, Đế Quân cũng dừng lại, vẫn nguyên cái khoảng cách đó.

“Ta khuyên ngươi đừng nữa.”

“Tại sao?”

“Ngươi não chưa phát triển hoàn chỉnh, lỡ thành ngốc thì sao.”

“…”

Ta không làm ngốc , nhưng vẫn còn giận lắm.

Thế là ta chợt lóe sáng, nằm lăn ra đất, dọa nạt:

“Ngươi không bế ta thì ta không đi nữa !”

“…”

Không biết qua lâu, mi mắt ta dần trĩu nặng, ngủ đến nơi.

Một thở dài khe khẽ vang lên, rồi một đôi bàn tay lớn nhẹ nhàng bế ta lên.

Ta chìm trong vòng tay ấm áp quen thuộc.

Cảm giác này thân thuộc quá, chính là cái ôm ta vẫn quen ngủ trong đó —

vòng tay của Đế Quân.

Ta vui lắm, hét to một “Ta thắng rồi!”

Nhưng tiếc là cơn buồn ngủ kéo ta rơi vào bóng tối.

24

“Nếu ngươi không nuôi nó nữa, thì đừng tùy tiện vứt bậy.

Làm ơn mang đến núi Ngọc Linh, sẽ có người chăm sóc cho nó.”

“Phiền tiên nhân đi một chuyến.

“Có điều ta xin nhắc lại lần nữa:

lần trước không ta cố tình vứt con ta, chỉ là… ừm, mải quá quên mất thôi.”

Mơ mơ màng màng, tai ta luôn có hai giọng nói đang trò chuyện.

Toàn là giọng quen thuộc, chỉ là không nghe rõ họ đang nói .

Cho đến khi ta mở mắt, thứ đầu tiên đập vào mắt…

chính là nương ta, đang nằm ngủ xoãi tay chân tứ phía cạnh.

Ta hét to một “Nương !”, rồi tay chân bò lên người bà.

“Nương , nương , nương …”

Cuối ta cũng tìm được nương rồi!

Ta chia sẻ tin vui này với Đế Quân.

“Ủa? Đế Quân rồi?”

“Đế Quân?

Ngươi nói cái tiên nhân đẹp trai đưa ngươi đến đây ấy à?”

Nương ta ngồi dậy, vươn vai dài.

“Đúng rồi đúng rồi!

Ông ấy rồi?”

“Đi rồi đấy, ta ông ấy có vẻ vội, nên không lại ăn cơm nữa.”

Ta hơi ngạc nhiên.

Sao Đế Quân lại đi mất rồi?

Ta chưa từng nghĩ Đế Quân sẽ rời đi.

“Vậy giờ ông ấy quay lại?”

Ta ngày cũng .

Nhưng Đế Quân cũng giống nương ta…

đi rồi, là quên mất đường về.

Tùy chỉnh
Danh sách chương