Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1Vn8bGYtgf

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 7

“Không phải em nói muốn thử ở bên anh sao?

Mới thử được mấy hôm đã thấy phiền à?”

“…”

Tôi không trả lời.

“Anh vốn không muốn ép buộc gì ai cả.

Nếu em thật sự nghĩ kỹ rồi, anh sẽ tôn trọng quyết định của em.”

Nghe anh nói “tôn trọng quyết định của em”, lòng tôi vẫn thấy đau nhói.

“Ban đầu là vì tôi tưởng mình có thai, hai đứa mới đăng ký kết hôn.

Giờ biết mọi thứ chỉ là một trò cười, tôi cũng không nên dây dưa nữa.

Anh có cuộc sống của anh, anh có thể đi với người mình thích, người xứng đáng với anh… Anh tự do rồi.”

Tôi nhắm mắt lại, cố kìm nước mắt không để nó rơi ra.

“Người mình thích gì? Ai mà người xứng đáng?”

Anh bỗng trở nên bực bội, ánh mắt lạnh lùng như sắp nổi giận.

“Không nói nữa à?

Hôm nay mà em không nói rõ, anh nhất định không để em muốn làm gì thì làm.”

Tôi thật sự không hiểu vì sao anh lại nổi nóng như vậy.

Không phải anh cũng đâu muốn cưới tôi, chẳng qua bị tôi và gia đình anh ép thôi mà?

Không phải vì không cam tâm nên anh mới suốt ngày không về, thà ngủ ở bệnh viện còn hơn về nhà sao?

Giờ tôi làm đúng ý anh rồi, tại sao anh lại tức giận?

“Bác sĩ Lương ấy… chẳng phải cô ấy thích anh sao?”

Tôi lấy hết can đảm nói.

“…”

Anh sững người, im lặng khá lâu rồi mới nói:

“Cô ấy thích tôi thì liên quan gì đến tôi?

Tôi đâu có cảm giác gì với cô ấy đâu.”

Không hiểu sao, nghe anh nói không có cảm giác với bác sĩ Lương, tôi lại thấy nhẹ nhõm hẳn đi.

“Vậy… anh có cảm giác với ai?”

Vừa hỏi xong, tôi cũng tự thấy mình quá liều, không ngờ bản thân lại dám hỏi anh như thế.

Anh cũng hơi bất ngờ, cuối cùng mặt vẫn nghiêm lại:

“Với một người dám chủ động đến trêu chọc tôi, lúc tôi đang sốt cao.”

Anh lại… lại nhắc đến chuyện đáng xấu hổ đêm đó!

Tôi thật sự không hiểu nổi, sao trong mấy chuyện tán tỉnh thế này, tôi mãi mãi cũng không phải là đối thủ của anh.

Thế là tôi hoàn toàn câm nín.

Anh thấy tôi im lặng, liền thu lại vẻ cáu kỉnh, nhẹ nhàng xoa đầu tôi, thở dài:

“Sao mà bướng bỉnh thế hả?”

“Tôi đâu phải thú cưng đâu, sao lại phải nghe lời?”

Tôi nhỏ giọng phản bác.

Anh ngẩn người mấy giây, rồi bỗng bật cười.

“Tối qua tôi không có thời gian xem điện thoại.”

Anh cúi giọng giải thích, “Bận lo cho bệnh nhân đến tận ba giờ sáng, vừa mở điện thoại ra đã thấy tin nhắn của em. Em có biết lúc đó tôi cảm thấy thế nào không?”

Sao anh cứ phải thức khuya, cứ phải làm việc vất vả đến vậy?

Tự nhiên tôi thấy mình thật vô lý.

“Cảm thấy thế nào?”

Tôi lí nhí hỏi.

Anh nhìn tôi, bất ngờ áp sát mặt lại gần.

Tôi cứ tưởng anh định hôn mình, sợ quá đến mức siết chặt ngón tay, nhưng anh lại nghiêng sang bên tai tôi, hạ giọng thì thầm:

“Làm bác sĩ nghề này tốt lắm, chỉ là… hay làm bạn gái phải khổ thôi.

Tôi làm mấy năm rồi, bạn gái cũng chạy mất mấy người.

Mãi mới có một con thỏ ngốc không biết sợ nhảy vào hố, suýt chút nữa lại bỏ đi mất.”

Nói xong, anh lại cười.

Tôi ngơ ngẩn, mấy lời ám muội bất ngờ của anh làm tim tôi đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Chưa kịp định thần, anh nghiêng đầu định hôn tôi, tôi theo phản xạ liền tránh né.

“Hơ…”

Anh liếm môi, khẽ cười, “Không cho hôn à?”

“Tôi chưa đánh răng…”

Tôi vừa mới ngủ dậy, nghĩ đến cảnh anh hôn mà tôi còn chưa đánh răng, thật sự không chịu nổi.

Xấu hổ muốn chết.

“Là chưa đánh răng, hay là sợ tôi hút thuốc?”

Anh hỏi tiếp.

“Không… thật sự là chưa đánh…”

Giọng tôi như sắp khóc đến nơi.

“Được thôi.”

Bất ngờ, anh dùng lực ở eo, bế bổng cả người tôi lên.

“Anh làm gì vậy?”

Tôi mất thăng bằng, buộc phải vòng tay ôm lấy cổ anh.

“Đánh răng.”

Nói xong, anh bế tôi vào phòng tắm, và thế là cả hai trong bầu không khí đầy ám muội, lặng lẽ cùng nhau đánh răng.

Tôi vừa đánh răng xong đã muốn chạy trốn, nhưng lại bị anh giữ lại.

Anh đưa tay ép tôi dựa vào cửa, một tay nâng sau gáy, cúi đầu xuống hôn lên môi tôi.

Chắc hẳn anh thích mùi kem đánh răng vị cam của tôi, nếu không thì sao lại hôn mãi đến mức làm lưỡi tôi tê dại mà vẫn chưa chịu buông tha.

Cuối cùng, anh siết chặt eo, ôm tôi vào lòng thở dốc.

“Anh… không muốn ly hôn với em à?”

Tôi chẳng hiểu sao lại hỏi vậy.

Anh lúc nào cũng như thế: tự ý hôn tôi, mập mờ thân mật, nhưng chưa từng nói rõ ràng.

Làm tôi cứ cảm thấy trong lòng lửng lơ, như có gì đó không nắm bắt được.

“…”

Anh liếc tôi một cái, không trả lời thẳng, chỉ vừa thở hổn hển vừa lạnh mặt hỏi:

“Hay là… em còn muốn nữa?”

“Không phải!”

Tôi ngượng đến mức không dám nhìn lên.

Sao anh lại làm như tôi nói mấy lời đó chỉ để đòi hôn chứ!

Tuy rằng hôn anh cảm giác tim đập thình thịch, đầu óc quay cuồng như lên mây, nhưng tôi cũng không phải kiểu người mặt dày như vậy.

“Nếu không thì đừng có trêu anh.”

Anh véo nhẹ eo tôi, “Em có biết anh nhịn thế này mệt lắm không?”

Tôi giật mình.

Vừa rồi lúc hôn nhau, anh ôm tôi rất chặt, tôi không phải không nhận ra sự thay đổi trên cơ thể anh.

Giờ nghe anh nói trắng ra, mặt tôi càng đỏ rực.

“Anh đừng lúc nào cũng thế…”

Tôi vẫn mong có một câu trả lời rõ ràng từ anh.

“Tôi… thật ra trong chuyện tình cảm rất dễ suy nghĩ linh tinh.

Mẹ tôi bảo tôi quá ngốc, quá nghiêm túc, đến cả chuyện người khác nói đùa tôi cũng nghĩ mãi không thôi.

Nếu anh không thích tôi mà còn cứ nói những lời như vậy, tôi sẽ rất băn khoăn, ăn không ngon ngủ không yên, luôn nghĩ không biết rốt cuộc anh có ý gì, có phải đang đùa giỡn tôi không hay là…”

Nói đến đây, tôi bắt đầu nghẹn lời.

Từ nhỏ tôi đã là người quá nghiêm túc, vì thế hay bị người khác chọc ghẹo là không biết đùa.

Dần dần, tôi cũng tập được cách nói nhẹ nhàng hơn về những điều mình quan tâm, hoặc đơn giản là chôn giấu cảm xúc vào trong lòng, như thế sẽ không còn lạc lõng với mọi người nữa.

Cũng giống như cuộc hôn nhân vội vã lần này.

Tôi đã nghĩ rất nhiều, sợ Lục Niên sẽ cho rằng tôi quá cố chấp, cũng sợ mình không bày tỏ rõ được mong muốn của bản thân.

Tôi không phải kiểu người “không có anh thì không sống nổi”, chỉ là đã kết hôn rồi thì tôi có nguyên tắc của mình.

Tôi không mong anh một mặt thân mật với tôi, một mặt lại lén lút với người khác.

Dù anh thường xuyên không về nhà, tôi cố giả vờ như không quan tâm, nhưng mỗi lần anh trở về, tâm trạng tôi lại vui vẻ hơn hẳn.

“Em ngốc thật.”

Anh bực bội búng nhẹ vào trán tôi,

“Nếu không thích em, thì dù có sống cả đời mà chưa từng đụng vào ai, anh cũng sẽ không thể chỉ vì gặp em một lần mà mất kiểm soát như vậy.”

Tôi: ???

Ý anh là gì?

Lần đầu gặp tôi anh đã thích tôi sao?

Có chuyện đó thật à? Hay lại là anh nói linh tinh để dỗ tôi thôi?

14

Sáng hôm sau, anh lại ôm tôi kéo lên giường, nằm cùng tôi một lát.

Cả người anh trông rất mệt mỏi, nhưng bàn tay thì nắm chặt lấy tay tôi, nhất quyết không buông.

Nửa tỉnh nửa mê, anh bắt đầu lẩm bẩm:

“Hôm đó, anh đang ăn ở khách sạn, gặp các em -một đám sinh viên vui đùa ồn ào, chỉ riêng em ngồi lặng lẽ ở góc.

Vừa nhìn là anh chú ý ngay, tự hỏi sao lại có cô gái ngoan ngoãn, yên tĩnh đến thế.

Nếu được ở bên một người như vậy, không cãi vã, không ồn ào, chắc ngày nào cũng sẽ dễ chịu biết mấy.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương