Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/40UTa763ra

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 8

“Anh… lén nhìn em à!”

Tôi ngạc nhiên.

Lúc đó tôi hoàn toàn không để ý gì đến anh cả.

Hôm đó, tôi vốn định tỏ tình với cậu bạn học đã thích nhiều năm.

Nhưng còn chưa kịp nói, cậu ấy đã dắt bạn gái đến.

Cả mấy năm thầm thương trộm nhớ, cuối cùng chỉ còn lại một mình tôi thất tình.

Thế nên tôi ngồi lặng lẽ ở góc, không muốn nói gì cả.

Trong lòng đắng chát, ngoài mặt vẫn phải cố gượng cười.

Sau đó, em lại bắt đầu uống rượu, anh nhìn thấy em uống rất nhiều, thật sự khiến anh bất ngờ.

Cuối cùng, em còn chạy vào phòng anh, vừa lao vào hôn anh, vừa khóc vừa hôn.

Lúc ấy anh thật sự nhìn em bằng con mắt hoàn toàn khác.Anh lim dim mắt, lại siết nhẹ eo tôi, khẽ cười:

“Sao em lại dễ thương đến thế hả?”

A…

Thật quá xấu hổ, tại sao tôi lại lao vào hôn anh, còn vừa khóc vừa hôn nữa chứ, thật sự mất mặt chết đi được.

“…Làm ơn quên chuyện đó đi mà…”

Tôi rầu rĩ, chỉ muốn anh xóa ký ức đó khỏi đầu luôn cho rồi.

“Không quên đâu.”

Anh nhẹ nhàng cắn lên vành tai tôi, nói khẽ:

“Trừ khi lần sau, để anh cũng vừa hôn vừa khóc như em, biết đâu lại thay đổi ấn tượng.”

“…”

Được rồi, tôi hiểu ý anh ngay lập tức, không nói thêm gì nữa.

Trước khi anh nói ra câu nào còn khiến tôi đỏ mặt hơn, tôi vội tụt xuống giường.

“Anh ngủ thêm một chút đi, em ra ngoài mua đồ ăn, muốn ăn gì nào?”

Tôi hỏi anh.

Anh nhắm mắt cười:

“Gì cũng muốn.”

Thôi được, tôi không hỏi nữa, liền thay đồ đi chợ luôn.

Thật kỳ lạ, hóa ra tình yêu đúng là liều thuốc chữa lành tuyệt vời nhất.

Tối qua bụng tôi còn đau, tim cũng đau, vậy mà chỉ cần anh đến, vài ba câu đã khiến tôi hết bệnh, chẳng còn gì phải lo lắng.

Bác sĩ đúng là bác sĩ, bệnh gì cũng chữa được.

Trên đường đi chợ, tâm trạng tôi bỗng trở nên nhẹ nhàng lạ thường.

14

Tôi mua một đống thực phẩm về, vào bếp nấu liền mấy món.

Anh ngủ đến tận chiều mới dậy.

Lúc ăn cơm, vừa ăn vừa cười.

“Anh cứ cười mãi thế?”

Tôi hỏi, mỗi lần anh cười là tôi lại thấy yếu lòng.

“Em nấu ăn ngon thật.”

Anh vừa nói vừa gắp thêm một miếng sườn, ăn rất chậm rãi, thưởng thức từng chút một.

“Bình thường sống một mình, em chẳng có thú vui gì, nên chỉ biết chúi mũi vào nghiên cứu món ăn thôi.”

Tôi không nói ra việc mình toàn nấu những món sở trường nhất chỉ để chiều lòng anh.

“Thế thì anh lời to rồi.”

Anh cười nhìn tôi, “Đồ ăn ở bệnh viện thật sự khó nuốt, mỗi lần đều ăn vội, chẳng bao giờ thấy ngon miệng.”

Anh nói về sự vất vả trong công việc bằng một câu nhẹ bẫng.

Nhưng tôi lại không nén được cảm giác xót xa trong lòng.

“Vậy… bình thường buổi tối nếu không trực, anh có thể về nhà không? Anh cứ báo trước cho em, em sẽ nấu sẵn cơm đợi anh.

Hoặc anh có thể nói anh thích ăn gì, em sẽ thử làm xem.”

Tôi còn định lấy sổ ra ghi lại những món ăn yêu thích của anh nữa kia.

Anh lại bất ngờ cười.

“Cười gì thế?”

Tôi bất lực hỏi.

“Cảm giác kết hôn cũng hay phết.”

Anh lại múc một thìa canh, chẳng giấu nổi vẻ hài lòng với những món tôi nấu.

Nghe anh nói vậy, trong lòng tôi vui lắm.

Cảm thấy mọi thứ đều xứng đáng.

Ăn cơm xong, tôi đang rửa bát trong bếp thì anh đi tới, vòng tay ôm lấy eo tôi từ phía sau.

Tôi lập tức đứng cứng ngắc lại.

“Sao thế?”

Anh hỏi, rồi cúi xuống hôn lên cổ tôi một cái, ngứa ngứa.

“Sau này, khi nào không trực thì anh sẽ về, em đừng nghĩ linh tinh nữa nhé?”

“Ừm.”

“Con cái… lúc nào em muốn sinh cũng được, chỉ là anh sợ mình không có nhiều thời gian chăm sóc gia đình, sợ em sẽ vất vả.”

Anh giải thích với tôi.

“Làm bác sĩ là vậy, anh chăm lo cho gia đình thì lại không lo được cho bệnh nhân.

Có những lúc bệnh nhân quan trọng với anh hơn cả bản thân mình, bởi vì họ đặt cả mạng sống vào tay anh, nên anh không thể không dốc hết sức cứu chữa.

Cứu được một bệnh nhân là cứu được cả một gia đình, em hiểu không?”

“Lúc đầu anh từ chối em, thật ra là không muốn làm khổ em.

Em còn trẻ, chưa từng yêu đương, mà lại phải ở bên một người đàn ông suốt ngày chẳng ở nhà như anh, có bạn trai cũng như không, như thế không công bằng với em.”

“Anh… đời này chắc cũng chỉ như vậy thôi.

Anh cũng không biết liệu một ngày nào đó mình có gục chết ngay trên bàn mổ mà đã phẫu thuật vô số lần ấy không nữa.

Em còn trẻ, chưa từng tận hưởng cảm giác yêu đương, bỗng dưng rơi vào một kiểu ‘yêu xa’ như thế này…”

Nói đến đây, giọng anh hơi nghẹn lại.

Tôi thoáng giật mình.

Những điều anh nói đều là thật.

Tôi chưa từng yêu ai, cũng chưa từng trải qua cảm giác ngọt ngào của yêu đương, tôi biết làm bác sĩ rất cực, rất bận.

Nhưng tôi không hề biết, lúc anh từ chối tôi, anh lại suy nghĩ nhiều đến thế.

Tôi cứ nghĩ anh chỉ muốn đùa giỡn, là một người đàn ông không muốn chịu trách nhiệm thôi.

“Thật ra em cũng khá độc lập mà, anh yên tâm, em sẽ tự chăm sóc tốt cho mình.”

Tôi mỉm cười nói với anh.

Anh xoay người tôi lại, nhìn tôi như muốn nói gì đó, nhưng lại thôi.

Cuối cùng, anh siết chặt hai tay tôi:

“Em nhất định phải sống thật tốt nhé.”

“Vâng.”

Khoảnh khắc ấy, tim tôi ngọt ngào như được rưới mật.

15

Tối hôm đó, Lục Niên lại phải đi làm.

Tôi lại dọn về nhà anh.

Anh vẫn luôn bận rộn, một tuần mà có hai tối về nhà cũng đã là tốt lắm rồi.

Tôi thường xuyên chẳng thấy mặt anh đâu.

Ban đầu tôi vẫn hay nhớ anh, nhưng về sau cũng quen dần, nhân lúc anh không ở nhà thì tôi dọn dẹp nhà cửa, giết thời gian.

Thỉnh thoảng, tôi còn qua thăm ông bà nội, ba mẹ anh.

Họ cũng không hề để bụng chuyện trước kia, chỉ động viên tôi đừng lo nghĩ nhiều, nói rằng chúng tôi còn trẻ, còn nhiều cơ hội có con.

Mọi chuyện suôn sẻ đến lạ, khiến tôi có cảm giác như cuộc đời mình đang được “hack” vậy, chuyện gì cũng vừa ý như mong muốn.

Nhưng đâu đó, tôi vẫn thấy có chút bất an.

Một sáng nọ, tôi bị vòng tay phía sau ôm lấy tỉnh dậy.

Tôi giật mình, vừa định hỏi thì đã bị anh xoay người lại, những nụ hôn dồn dập rơi xuống, khiến đầu óc tôi quay cuồng.

Tay anh cũng không chịu yên…Chuyện sau đó cứ tự nhiên mà xảy ra.

“Tô Tuyết.”

Anh gọi tên tôi bằng giọng khàn khàn.

“Ừm.”

Tôi vòng tay ôm lấy cổ anh, nhẹ nhàng đáp lại.

“Susu…”

Tôi: ???

Tôi bị cái cách anh gọi ngọt như đường ấy làm nổi hết cả da gà.

“Anh…”

“Bảo bối.”

Sự thật chứng minh, đàn ông lớn tuổi một khi dính “máu cẩu huyết” thì tôi thật sự không thể chống đỡ nổi.

Sáng sớm mà đã bị anh hành hạ mấy lần liền.

“Anh ngủ thêm một chút đi.”

Tôi thương anh vất vả như vậy, về nhà mà còn chỉ nghĩ đến chuyện “hành” tôi.

Anh lại ôm lấy tôi, bất đắc dĩ nói:

“Hồi trước trên đường đi làm về, trong đầu chỉ nghĩ đến ngủ thôi.”

“Thế còn bây giờ?”

“Bây giờ… cả đầu chỉ nghĩ đến chuyện ngủ cùng em.”

Dạo này anh đúng là ngày càng lưu manh rồi!

“Anh không mệt à?”

Tôi trừng mắt nhìn anh.

“Mệt.”

Anh trả lời thật thà.

“Nhưng mà tại em nằm ngay bên cạnh, giống như thuốc phiện vậy, chỉ cần chạm vào là không dừng lại được.”

Có thể nào nói chuyện bình thường chút không?

Mỗi lần anh “bắn pháo” như vậy tôi đều bị dọa cho hết hồn.

Cái người đàn ông đang nằm cạnh tôi bây giờ, sao chẳng còn chút nào nghiêm túc, lạnh lùng như lúc ở bệnh viện nữa.

“Lục Niên,”

Tôi vùi đầu vào ngực anh, “Chuyện lần trước… anh đã nói gì với gia đình về vụ em gây ra cái trò cười đó?”

“…”

Anh ngẩn ra một lát, rồi đáp:

“Anh bảo là tại anh chọc em tức quá nên em bị mất con, bảo họ đừng ai dám trêu em nữa.”

Cái gì!!!

“Sao anh lại nói bừa vậy chứ!”

Tôi suýt nữa bị anh làm cho sốc.

“Hiệu quả tốt mà, em xem đi, bây giờ ai cũng đối xử với em tốt hơn cả với anh còn gì.”

Tôi: ???

Nhưng đúng thật là… như anh nói!

Tôi bảo rồi mà, bảo sao gia đình anh chẳng ai làm khó tôi, còn đối xử với tôi nhiệt tình đến vậy, chuyện kia cũng không ai nhắc tới lấy một lời.

Bất chợt tôi nhận ra, Lục Niên tuy bình thường chẳng hay làm mấy chuyện lãng mạn, nhưng thực ra anh cũng giống tôi, đều lặng lẽ suy nghĩ cho người kia trong lòng.

Thật tốt biết bao.

“Lục Niên, anh tốt với em quá.”

Tôi không kiềm chế được, cúi xuống hôn nhẹ lên mặt anh một cái.

“Đừng hôn nữa.”

Anh lại thở dài, “Anh sợ lát nữa em chịu không nổi đâu.”

“…”

Tôi lại bị anh làm cho á khẩu, câm nín hoàn toàn.

Thấy tôi im re, anh bật cười, xoa đầu tôi:

“Anh không có nhiều thời gian ở bên chăm sóc em, nên cũng mong gia đình anh sẽ tốt với em hơn một chút, coi như bù đắp cho em.”

Thì ra anh đã nghĩ như vậy.

Tôi không nói gì, nhưng trong lòng thì ngọt như mật.

“Lục Niên, sau này tụi mình sinh một em bé nhé, có con bên cạnh em sẽ không còn cô đơn nữa.”

Anh sững lại một lúc, rồi dịu dàng áp môi lên đỉnh đầu tôi, khẽ đáp:

“Được.”

Sau đó nhịp thở anh dần đều lại, anh chìm vào giấc ngủ.

Tôi nằm trong vòng tay anh, cảm thấy cuộc sống này bình yên biết bao.

Hoàn toàn văn.

Tùy chỉnh
Danh sách chương