Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Sau khi tôi mang thai, mẹ chồng ân cần thuê cho tôi một cô bảo mẫu.
Trẻ trung, xinh đẹp, dịu dàng như nước — đúng kiểu “trông con trông luôn bố”.
Ban ngày, cô ta chăm tôi từng miếng ăn giấc ngủ.
Ban đêm… lại “hết lòng phục vụ” chồng tôi trong phòng bên cạnh.
Mẹ chồng gọi đó là “người đáng tin”. Tôi chỉ mỉm cười, không khóc, không náo loạn.
Chỉ là sáng hôm sau, tôi đích thân đi đón một người về… là vợ cũ của ba chồng.
Và từ đó, cuộc chiến hậu cung phiên bản “mẹ chồng – nàng dâu – bảo mẫu – vợ trước của chồng cũ” chính thức mở màn.
Xin lỗi, tôi không thích đánh ghen.
Tôi thích đánh cả cái bàn thờ tổ nhà anh cho biết lễ nghĩa là gì.
Nhà họ Thẩm tổ chức một cuộc họp gia đình khẩn cấp.
Nội dung chính:
Có nên giữ lại cô bảo mẫu trẻ trung xinh đẹp mà mẹ chồng thuê về để “chăm sóc” tôi – một sản phụ đang mang thai – hay không?
Nguyên nhân?
Tôi vừa tận mắt chứng kiến, ngay trên chiếc giường hôn nhân của mình, cô ta đang nhiệt tình “chăm sóc đặc biệt”… cho chồng tôi.
Cuộc bỏ phiếu diễn ra chóng vánh.
Tỉ lệ gần như tuyệt đối.
Cả nhà đồng lòng muốn cô ta ở lại.
Người duy nhất phản đối – là tôi.
Mẹ chồng từ tốn kéo tay tôi, giọng điệu dịu dàng như thể đang giảng kinh thuyết pháp:
“Niên Niên à, con phải thông cảm cho Thẩm Hạo chứ. Ba tháng đầu thai kỳ kiêng cữ, nó là đàn ông, con không thể bắt nó nhịn mãi được. Phụ nữ phải biết nghĩ cho chồng một chút, con à…”
Ồ?
Bà đang ngụ ý tôi nên biết ơn vì bà đã chu đáo đến mức lo luôn cả… sinh lý cho con trai mình?
So với mẹ chồng, cha chồng thậm chí còn thẳng thừng hơn. Ông ta cau mày, phun ra từng câu chữ như thể tôi là đứa con dâu bất tài vô dụng:
“Chuyện có gì nghiêm trọng? Một người vợ mà chuyện căn bản cũng không lo nổi thì lấy về làm gì? Dù có mang thai thì cũng không thể bắt con trai tôi nhịn như tu sĩ được!”
Tôi chậm rãi quay sang nhìn người đàn ông ngồi cách mình ba bước chân – người từng quỳ gối nói yêu tôi suốt đời – Thẩm Hạo.
“Anh cũng nghĩ như vậy?”
Hắn thoáng do dự, rồi gật đầu.
Đúng là… không phụ kỳ vọng của tôi.
Từng người một trong nhà họ Thẩm đều khiến tôi phải khắc cốt ghi tâm.
Tôi nuốt ngược cơn giận đang bốc lên, dùng tay ôm bụng, cố giữ cho nước mắt không rơi.
Giọng tôi bình thản, nhưng trong lòng đã đóng lại từng cánh cửa cuối cùng:
“Được. Vậy cứ để cô ta ở lại đi.”
Thẩm Hạo lập tức nắm tay tôi, ánh mắt như sáng lên cả trăm watt:
“Vợ ơi, anh biết mà! Em hiểu chuyện nhất! Anh thề, thật sự chỉ là… giải quyết nhu cầu. Không có tình cảm gì hết!”
Tôi khẽ rùng mình khi hắn siết chặt tay mình. Mỉm cười nhạt:
“Bây giờ anh vui lắm đúng không?”
“Vui! Vui lắm! Lấy được người vợ rộng lượng như em, đúng là phúc phần mấy kiếp của anh!”
Nhìn nụ cười hớn hở ấy, tôi khẽ cười thầm trong lòng:
Vui thì cứ vui đi. Nhưng vui này… là vui trước bão.
Bởi tôi vẫn luôn có một nguyên tắc bất di bất dịch trong hôn nhân:
Phản bội một lần, đời đời không có cơ hội thứ hai.
Nếu anh đã thích của lạ đến vậy…vậy thì tôi cũng sẽ cho anh điều mới mẻ:
Giữ con – bỏ cha.
Năm thứ hai sau đám cưới, tôi chính thức bước vào cuộc đời “làm vợ hợp đồng”.
Tôi và Thẩm Hạo – vợ chồng do mai mối, chẳng xuất phát từ tình yêu, chỉ là “vừa vặn phù hợp”.
Anh ta từng ly hôn.
Ngoại hình? Phải nói là loại có thể dễ dàng lọt top “chồng nhà người ta”: cao ráo, gương mặt sáng, khí chất doanh nhân thành đạt.
Ngày đầu gặp, tim tôi có rung rinh thật.
Điều kiện kinh tế ổn, trò chuyện vài lần thấy tam quan cũng không quá chênh lệch.
Thêm ba mẹ tôi ngày nào cũng giục cưới như đòi nợ, tôi đành thuận theo, nhanh chóng thành vợ người ta.
Ban đầu, cuộc sống hôn nhân tưởng đâu… không tệ.
Thẩm Hạo đối xử với tôi rất tốt – ít ra là khi chưa xảy ra chuyện.
Chuyện gì cũng lo chu toàn, dịu dàng săn sóc. Tôi dần buông bỏ phòng bị, mở lòng tin tưởng.
Mẹ chồng thì ngược lại.
Trên mặt thì cười như hoa hậu thân thiện, sau lưng lại chẳng ngừng giở chiêu ly gián.
Tôi biết chứ. Nhưng nghĩ đến Thẩm Hạo, tôi nhịn.
Không muốn vì bà ta mà làm tổn thương hôn nhân của mình.
Lúc tôi chưa mang thai, hai vợ chồng sống riêng – yên ổn, thoải mái.
Đến khi tôi bầu, mẹ chồng chủ động đề nghị dọn về ở chung cho “tiện chăm sóc”.
Tôi cả nể, đồng ý. Và thế là nhà tôi chính thức “thêm nhân khẩu” – bao gồm mẹ chồng và… cha chồng.
Chưa bao lâu sau, mẹ chồng lại chu đáo đến mức tự bỏ tiền thuê cho tôi một cô bảo mẫu.
Bà ta nói:
“Con mang thai rồi, mẹ lớn tuổi, không chăm nổi. Bảo mẫu có kinh nghiệm hơn. Con cứ yên tâm dưỡng thai, mọi chuyện mẹ lo hết!”
Tôi từng ngây thơ tin đó là thật tâm.
Nhưng tôi quên mất một chuyện quan trọng:
Người như mẹ chồng tôi, đến bữa cơm còn tính từng hạt gạo, làm gì có chuyện tự dưng rút ví thuê người giúp việc?
Câu trả lời, tôi chỉ mất đúng một cái mở cửa để biết.
Ngày hôm đó, tôi tận mắt thấy chồng mình và cô bảo mẫu – mồ hôi nhễ nhại, tình ý miên man… trên chiếc giường tôi từng ngủ.
Tôi đứng chết lặng ngay cửa.
Không phải vì đau. Mà là vì… tỉnh.
Tỉnh khỏi tất cả những ảo tưởng mà tôi đã tự đắp lên về cuộc hôn nhân này.
Thì ra, cái gọi là “bảo mẫu chăm sóc thai phụ”, thực chất là quà tặng sinh lý cho con trai yêu quý của bà ta.
Còn tôi? Chỉ là công cụ mang thai kiêm lá chắn danh dự.
Tụi nó chắc nghĩ, tôi có thai rồi sẽ nhịn.
Sẽ nhắm mắt làm ngơ.
Sẽ nuốt nước mắt vào trong mà sống tiếp.
Tiếc thật! Tôi không phải loại người bị đánh một cái mà không trả gấp ba.
Ly hôn?
Chắc chắn phải ly.
Nhưng trước đó – tôi sẽ thanh toán đủ sổ nợ của từng người trong căn nhà này.
Cha chồng tôi cũng chẳng phải dạng vừa.
Háo sắc, thích tiền, có thể liệt kê thành một danh sách “tình sử tiêu biểu của năm”.
Thực ra, ông ta và mẹ chồng tôi từng ly hôn. Sau này là bà ta mặt dày bám riết mới kéo về được lần hai.
Đã vậy mà… muốn tôi làm vợ hiền, dâu thảo?
Tôi đây, xin “tạo điều kiện” cho bà phát huy hết cỡ.
Bà thương con trai bà?
Vậy để tôi “thương chồng bà” giúp chút xíu… có sao đâu.
Từ hôm đó, nhà họ Thẩm chính thức bước vào… một ván cờ mà quân Hậu đã thức tỉnh.
3.
Giờ cơm tối.
Trên bàn ăn, món ngon bày đầy – phải nói là phong phú như tiệc hoàng cung.
Bạch Tây Tây – cô bảo mẫu – còn “chu đáo” chuẩn bị riêng cho tôi một suất cơm dành cho bà bầu.
So với lúc mới tới, cái “đãi ngộ cao cấp” này thật sự khiến tôi không khỏi giả vờ ngạc nhiên xúc động.
Nhưng mà, cũng đúng thôi.
Vì ngay từ đầu, cô ta đến nhà họ Thẩm không phải để làm bảo mẫu, nên cái chuyện không buồn quan tâm tới tôi cũng là lẽ thường.
Người cô ta cần nịnh bợ… là Thẩm Hạo.
“Niên Niên ăn thử đi, món này Tây Tây làm riêng cho em đấy. Cô ấy nấu ăn ngon lắm!”
Thẩm Hạo cười tươi như hoa, ân cần múc canh đưa tận miệng tôi.
Tôi khựng lại một chút.
Khoảnh khắc ấy, tôi gần như ngỡ mình được đưa ngược về những ngày đầu sau cưới.
Nhưng khi ánh mắt tôi bắt gặp gương mặt ghen tức vặn vẹo của Bạch Tây Tây, lập tức tỉnh táo lại.
Thú thật, tôi hơi tò mò…không biết mẹ chồng đã trả cho cô ta bao nhiêu?
Để cô ta cam tâm làm cái việc không còn một tí liêm sỉ nào, lại còn ra vẻ đang si mê Thẩm Hạo lắm vậy?
Mẹ chồng thấy tôi không hé miệng nhận lấy “ân huệ” từ con trai bà, sắc mặt sầm xuống:
“Cô đừng có làm quá lên! Thẩm Hạo chiều cô đến vậy rồi, cô cũng nên bớt cái kiểu công chúa lại đi! Đừng lúc nào cũng mặt nặng mày nhẹ như người chết sống lại vậy!”
Ba chồng cũng hùa theo:
“Đúng đó! Con trai tôi là đàn ông đàng hoàng, vậy mà phải cúi mình hạ giọng với cô từng chút một, còn không biết điều à?”
Đến cả Bạch Tây Tây cũng “nhanh trí” lao vào công kích, vừa rưng rưng nước mắt vừa nghẹn ngào nói:
“Anh Thẩm Hạo đối xử với chị tốt như thế, chị còn chưa hài lòng sao? Nếu là em, chắc em cảm động đến khóc rồi ấy… Em thật sự thấy tội cho anh ấy!”
Nói rồi còn giơ tay lên quệt nước mắt, diễn đúng kiểu “em gái trà xanh” mười phần.
Thẩm Hạo thấy thế thì đau lòng không chịu nổi, hất thìa canh lên bàn, mặt lạnh như tiền quay sang tôi:
“Em bớt bướng một chút có được không? Em đâu còn là cô nhóc mười tám đôi mươi nữa. Em mang thai rồi, phải biết điều đi chứ.”
Thẩm Hạo vừa dứt câu, máu tôi như trào ngược lên tim, đầu óc choáng váng, bụng cũng quặn đau.
Nhưng vì con, tôi nuốt xuống cơn giận đang muốn tát vỡ mặt đám người này, cố gắng đè nén cảm xúc như sắp bùng nổ.