Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/10t3CFo17o

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

8

“Cuối tuần này, chúng ta về một chuyến, để ông từ từ nảy sinh nghi ngờ, tự mình điều tra, chắc chắn sẽ thú vị hơn nhiều so với việc chúng ta nói thẳng ông .” Tôi , bắt ăn cơm.

Mì hơi mặn, tôi chỉ ăn một bát, Giang Cầm thì ăn sạch cả nồi.

Chúng tôi lâu không ăn mì, kể từ khi mẹ mất.

Cuối tuần, tôi và Giang Cầm đến đúng hẹn.

“Giang Sơ, đây kẹo lạc cố ý mang đến , không biết hợp khẩu vị của không.” Tôi cười đưa hộp trong .

Giang Sơ không hiểu nguyên do, vẫn nhanh chóng nở một nụ cười tươi rói: “Cảm ơn ! thích!”

“Con không dị ứng lạc à?” tôi đang ngồi trên sofa nghi hoặc sang.

Giang Sơ khẽ run , nhanh phản ứng : “Tuy rằng dị ứng, đây tặng mà, đương nhiên phải nhận lấy chứ ạ.”

“Vẫn nên điều tra kỹ xem thật giả thì hơn. Anh và dị ứng lạc nghiêm trọng.” Giang Cầm nói bóng gió, hai người đều đang ôm những suy nghĩ riêng mà .

Giang Sơ vội vã quay người , muốn đặt hộp trong xuống. Giang Cầm tiến một bước, vừa đúng lúc giẫm chặt lấy dép của ta.

Giang Sơ nghiêng người đúng về phía chiếc bình hồ lô tôi chụp được hai năm trước, rồi bổ nhào tới. Tiếng “lạch cạch” vang , rồi vỡ tan.

Giang Cầm vươn , kéo Giang Sơ, người suýt nữa ngã đống mảnh sứ vỡ, đứng dậy, lạnh lùng nói: “Cẩn thận một .”

anh !” Giang Sơ ủy khuất kêu . tôi vốn đang , không rõ, thấy Giang Cầm giữ chặt lấy ta nên ta mới không ngã xuống, liền trực tiếp mở miệng nói: “Giang Sơ! Con đang làm gì vậy! Vụng về hấp tấp!”

“Không phải, …” tôi vốn bị một câu nói làm phiền lòng, giờ đây cơn giận càng tăng thêm: “Toàn nói dối!”

Giang Sơ bị mắng đến ngây người, ngay cả đường giải thích cũng không , khiến người ta thương cảm. ta lưng, không nhặt những mảnh sứ vỡ kia.

“Thôi bỏ , để người ta xử lý một .” Quả nhiên, tôi thấy khuôn nhỏ nhắn ủy khuất đó, lập tức mềm lòng. Thủ đoạn thật!

Tôi đứng một bên xem thấy , nhẹ nhàng chạm Giang Cầm, nhỏ giọng hỏi: “Hôm nay sao nổi hỏa khí lớn vậy?”

“Chuyện trại nuôi ngựa à, nghe nói, do gái .” Giang Cầm lạnh , lời nói cứng nhắc không tình cảm, không hiểu sao, tôi nghe vài phần tủi thân.

Đồ trẻ con, tôi thầm trợn trắng mắt, vẫn vỗ nhẹ hai cái.

Khi quay , tôi rõ ràng thấy, ở chỗ ngoặt cầu thang, khung ảnh vốn đặt ảnh mẹ tôi đổi thành một bức ảnh phong cảnh.

“Ai đổi?” Tôi chỉ khung ảnh, giọng nói không giấu được sự tức giận.

Giang Sơ chạy vội đến, khoa trương che miệng : “, nghĩ, dù sao cũng người mất, đặt ở đó cũng không lắm, nên…”

Tôi giơ , trực tiếp tát thẳng ta, ta lệch sang một bên, theo lực tôi mà ngã xuống đất.

“Giang Uyển Nhi!” tôi từ trên ghế sofa đứng , à, tôi hiểu rồi, đây người ngầm chấp thuận.

Tôi kéo Giang Cầm trực tiếp ngoài: “Không đợi nữa, tôi muốn đổi cách chơi trò chơi này.”

khỏi cổng lớn, tôi trực tiếp gọi điện : “ ơi, cháu mượn vài người, lập tức mời xem một màn kịch .”

Người bên kia sảng khoái, chưa đầy năm phút một người đàn ông gọi điện tôi, ý nói bốn năm người thể tùy thời nghe theo sự điều phối của tôi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương