Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8zvG0FGtc0
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Khi chào đời, dưới bàn chị tôi lại mọc ra móng dê.
Trong thôn có thầy bói đoán rằng: “Con bé là dê thần mang phúc tới.”
“Trước khi đến tuổi trưởng thành, không được cho dùng cơm con người, không được dạy chuyện, cũng không được ở gần người thân, mỗi nhốt trong , nằm bò như dê.”
“Đợi khi đủ lớn, hóa thành một con dê phúc hoàn chỉnh.”
“Đến lúc đó, lột da nấu thịt, thứ thịt ấy có thể chữa bách bệnh, kéo dài tuổi thọ.”
Bà nội tôi khi ấy mắc bệnh nan y, nghe được lời thầy bói thì mừng rỡ khôn xiết, lập tức nhốt chị tôi vào , canh phòng cẩn thận.
Mẹ nhìn chị mãi không thôi, trong lòng bà không nỡ, bèn len lén đưa cho chị ấy một viên đường.
Cha tôi nổi giận đùng đùng, ngay trước mặt chị, treo cổ mẹ tôi đến chết.
Đến chị bị đưa làm thịt, trong chị ấy đột nhiên hiện ra con ngươi nằm ngang, y như loài dã thú.
Cũng chính khi đó, một già điên bất ngờ xông vào, vừa đập đùi, vừa run rẩy kêu :
“Ngu dốt! Người sao có thể hóa thành dê! Đây là tà vật giăng bẫy! Lần các người c.h.ế.t chắc rồi!”
1
Tôi và chị vốn là song .
Theo lời mẹ kể, hôm chúng tôi ra đời, trời đổ cơn mưa lớn chưa từng thấy.
Chó gà vịt ngỗng trong thôn đều im bặt, con nào cất tiếng, ngoan ngoãn rúc trong chuồng, không nhúc nhích một bước.
Cha tôi nghe tin mẹ được đứa con gái thì vui gì. Lại nhìn thấy chị gái đầu gối trở xuống phủ kín lông đen, bàn khác gì móng dê, thoạt trông lại giống đôi bó bà nội, hình dạng quái dị, khiến người rùng mình.
Càng quái lạ là, chị ấy vừa cất tiếng đã tự mình vịn tường đứng dậy, lảo đảo bước , tới lui trên giường.
Rồi chị ấy ngẩng , nhìn thẳng vào cha mà cười khúc khích, ánh đầy linh khí lạ thường.
Cha tôi vừa kinh vừa giận, lập tức xách chị ấy , định thả vào nồi nước sôi cho khuất .
Mẹ tôi khi ấy còn đang đầm đìa máu, vậy mà vẫn gắng sức lăn giường xuống, ôm chặt cha mà van xin thảm thiết.
Bà nội đứng bên không những không can, mà còn mắng chửi không ngớt, bảo rằng mẹ tôi ắt đã làm điều ô uế, mới ra thứ yêu nghiệt như vậy. Mắng xong còn bảo cha ném mẹ con vào nồi luôn cho tiện.
Khi trong đang rối ren, thầy bói trong thôn tình cờ ghé qua mượn gạo.
Nhìn thấy chị tôi, sững người hồi lâu mới lộ vẻ vui mừng, dè dặt hỏi cha tôi:
“Anh Lý à, nếu anh không cần… chi bằng con nhỏ lại cho tôi ?”
Cha tôi nheo , trong lòng nghi, bèn cố ý đáp:
“Không được. nhìn đầy tà khí như vậy, lỡ như hại thì sao? Chi bằng g.i.ế.c sớm cho rảnh chuyện.”
Thầy bói thấy cha tôi cố chấp, liền sốt ruột buột miệng thật:
“Không thể g.i.ế.c được! Theo cổ thư ghi chép, tình trạng chính là ‘phúc dương tống hỷ’. Sau anh ắt phát đạt phú quý!”
Cha tôi và bà nội nghe thế, sáng rỡ, vội gật đầu ra hiệu cho thầy bói tiếp.
không giấu giếm nữa, hạ giọng mà :
“Trước khi trưởng thành, nhất định không được dùng cơm con người, không dạy tiếng người, càng không thể đứng thẳng mà .”
“Cứ coi là súc , nuôi như một con dê. Chờ đến thành niên, hoàn toàn hóa thành dê phúc.”
“Đến khi đó, mới được giết, lột da nấu thịt. Ăn vào trừ bệnh cứu mệnh, trường thọ an khang.”
“Tóm lại… đây là vật mang phúc tới, chớ bỏ lỡ.”
2
giây phút ấy, cha và bà nội liền đổi giọng, đem chị tôi đặt lại giường, quyết định tha mạng cho chị ấy.
Ngay với thầy bói , người cũng trở nên hòa nhã. Không tặng một bao gạo, còn hứa khi mổ dê dành một bát thịt cho nếm thử.
Thầy bói cười híp rời , vui vẻ như đã ôm được bảo vật.
Cha tôi không lời thừa thãi nào, lập tức đến tìm thợ rèn trong thôn, nhờ rèn một cái sắt có thể tùy ý điều chỉnh kích cỡ.
có mẹ là ôm chặt chị, mặt mày đẫm lệ, không chịu buông .
Bà nghẹn ngào kêu :
“Tôi thấy các người đều điên rồi. Nếu thật sự là vật mang phúc, cớ gì lại đối xử với tàn nhẫn như vậy?”
“Nhốt vào , ép hóa thành súc ăn thịt… các người sợ chuốc báo ứng hay sao?”
Cha tôi nghe thế thì nổi giận đùng đùng, vung đánh liên tiếp vào mặt mẹ, đến mức khóe môi bà rỉ máu.
Bà nội thừa cơ cướp chị mẹ tôi, lại còn ra làm bầm tím cánh chị ấy.
đó, chị tôi chính thức bị nhốt vào chiếc sắt dưới mái cỏ phía sau .
ngăn chị ấy đứng thẳng, cái ấy luôn được điều chỉnh theo thân người, sao cho chị không thể duỗi , không thể ngồi xổm, cũng thể nằm ngửa.
Chị tôi có thể bò bằng bốn , hoặc co gối rạp xuống nền đất mà thôi.
Dẫu rằng đôi có móng dê, nhưng xét cho cùng, chị vẫn là một đứa bé loài người.
nào chị ấy cũng nức nở vì sợ hãi, đôi bé nhỏ luôn với ra ngoài mong được ôm ấp, nhiều lần đến ngất .
Mẹ tôi đau lòng, cũng theo, nhiều lần định phá đưa chị ấy ra ngoài.
Mỗi lần như thế, đều bị cha tôi đánh cho nằm liệt giường, không nhấc nổi người.
Cuối cùng, sợ có chị tôi chuyện được, cha tôi dứt khoát cắt lưỡi chị ấy.
hôm đó trở , tôi thực sự bắt đầu gặp vận may.
3
Cha tôi hễ đánh bạc là thắng.
Chứng ho suyễn lâu năm bà nội không uống thuốc cũng tự khỏi.
cửa dần khấm khá hơn, mấy chốc đã xây được mới, còn có thêm trâu bò ruộng vườn.
Ngay thầy bói cũng được cha tôi biếu tạ không ít bạc.
Ba năm sau, cha tôi lại có con trai, là đứa con do một người đàn bà bên ngoài ra.
đón đứa bé về , đặt tên là Duy Bảo.
Nhân cơ hội ấy, mẹ liền đổi tên tôi “Phán Đệ” thành “Vọng Khiết”.
Sau tôi mới biết, chữ “Vọng” ấy chính là trông ngóng, mà “Khiết” vốn mượn âm “chị”.
Mẹ hy vọng suốt đời tôi luôn nhớ đến chị, không được quên lãng.
Khi còn nhỏ, có lần tôi tò mò hỏi: “Chị tên là gì vậy?”
Bà nội sầm mặt bước tới, đẩy mạnh tôi ngã nhào xuống đất, gằn giọng:
“Cút! Đừng có lại gần cái thứ đó!”