Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1Vn8bGYtgf
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
7.
Tôi lạnh lùng đứng ở phía sau đám đông, dõi mắt nhìn Giang Nguyệt bị đ/á/n/h suốt mười phút.
Đợi khi mọi người giải tán hết, cô ta nằm sõng soài trên sàn, toàn thân bầm tím.
Ngoài những vết thương trên mặt, nghiêm trọng nhất là gãy xương chân.
Đó là vì lúc nãy, quản lý khách sạn khẽ thì thầm bên tai quý phu nhân:
“Phu nhân, khi đ/á/n/h nhớ cẩn thận chân cô ta, nghe nói cô ta là diễn viên múa, gãy chân dễ sinh chuyện.”
Quý phu nhân lập tức nổi giận:
“Diễn viên múa thì sao, tôi lại sợ một con tiểu tam chắc? đ/á/n/h cho tôi!”
Nói xong, gia nhân vung gậy, giáng thẳng xuống ống chân Giang Nguyệt, xương chân cô ta lập tức cong lại thành một đường vòng vặn vẹo.
Giang Nguyệt hét lên thảm thiết, ngất xỉu ngay tại chỗ.
Tôi quay sang dặn quản lý:
“Gọi 120 đi, nhớ gửi hóa đơn về nhà họ Cố.”
Quản lý gật đầu.
Tôi lấy điện thoại ra, từ trên cao chụp vài tấm hình Giang Nguyệt rồi gửi cho em họ.
Vui một mình sao bằng vui cả hội, chuyện hay phải chia sẻ mới thú vị.
Mất đi gương mặt và đôi chân từng tự hào, cả đời này Giang Nguyệt e rằng không thể ngóc đầu dậy.
Nhưng tôi tới khách sạn hôm nay, không chỉ để xem trò hề của cô ta.
Gần đây Lâm thị đang cạnh tranh một dự án lớn với chính gã thương gia bị bắt gian kia.
Mà đoạn video dắt mũi ông ta ngoại tình là quân át chủ bài tôi nắm trong tay.
Dù sao, ông ta xây dựng hình tượng bên ngoài là doanh nhân mẫu mực, hiếu thảo với gia đình, khiêm tốn hòa nhã.
Trợ lý gửi tài liệu dự thầu cho tôi, sau khi duyệt xong, tôi quyết định thứ Hai sẽ dẫn đội đi tham gia hội nghị đấu thầu.
Tôi rất coi trọng lần đấu thầu này, đây là dự án lớn đầu tiên tôi tham dự từ khi nhậm chức.
Tên thương gia kia ỷ thế, trong buổi đấu thầu chỉ qua loa phái một lãnh đạo cấp thấp làm đại diện.
Hồ sơ dự thầu thì lộn xộn, khiến lãnh đạo đối diện lắc đầu liên tục.
Hoàn toàn trái ngược với sự chỉn chu của Lâm thị.
Kết quả không cần nói cũng biết.
Lâm thị dễ dàng giành được dự án.
Trước khi rời đi, vị lãnh đạo kia mặt mày âm trầm, cười lạnh, nghiến răng:
“Xem ra đúng là hậu sinh khả úy, Lâm tiểu thư.”
Tôi mỉm cười khiêm tốn, thầm nghĩ: Có đoạn video ông chủ anh bị bắt gian trên giường trong tay tôi, tôi không hậu sinh khả úy thì ai nữa?
Nhìn vẻ dày mặt của tôi, vị lãnh đạo tức đến mức bụng phệ phồng lên, giận dữ dẫn người rời đi.
Về nhà, tôi kể chuyện này với cha.
Cha phẩy tay:
“Chuyện nhỏ thôi.”
“Nhà bọn họ giờ đã loạn như nồi cháo rồi.”
“Gần đây không phải hắn bị bắt quả tang ngoại tình sao, về nhà lại bị phát hiện mắc bệnh bẩn. Con cái hắn nhân cơ hội tranh nhau chia tài sản, giờ đang náo loạn lắm.”
Tôi tròn mắt kinh ngạc, bật ra một tiếng “À!”.
Cha cười lạnh:
“Lão già không biết điều, già rồi còn trăng hoa, đáng đời!”
Thấy tôi mặt đầy kinh ngạc lẫn chút thất vọng, cha liền nhận ra điều gì đó:
“Sao nào, lão già đó gặp chuyện mà con còn có chút thất vọng à?”
Tôi ngượng ngùng kể cha nghe chuyện tôi lén quay được cảnh vợ ông ta bắt gian.
Ánh mắt cha lóe lên tia vui mừng, khen tôi vài câu rồi nói:
“Nhưng scandal này lại xảy ra ở khách sạn nhà ta.”
“Nếu lộ ra ngoài, người ta đầu tiên sẽ nghi ngờ chúng ta.”
“Nếu không muốn trở mặt với nhà đó, loại chứng cứ này chỉ nên dùng để đe dọa Giang Nguyệt, không nên dùng với họ.”
Tôi gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Làm người nên chừa đường lui, để sau này còn gặp nhau dễ dàng.
Sợ tôi nghĩ không thông, cha vỗ vai tôi:
“Dù vậy, con làm rất tốt. Nhưng nhớ, làm gì cũng cần chừng mực, đừng ép người quá, hãy luôn giữ lại lối thoát.”
“Con còn trẻ, những điều này cha sẽ từ từ dạy con.”