Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
 
                            https://s.shopee.vn/5VMQ6ZmPXn

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
4
“Quá văn minh rồi, Ôn .” Sau gửi xong, tôi tự an ủi .
Thay vì loạn rồi bị đá, chi bằng lớn tiếng nói với cả thế giới, là cậu đá anh trước!
Tôi xóa Thẩm Vi, rồi xóa từng bức ảnh của Thẩm Vực.
Thẩm Vực ít mặc vest.
Trong ảnh của tôi, toàn là đồng loạt áo hoodie.
Dù tôi có nũng gọi "anh ơi, anh ơi" giường cả buổi, có cọ xát anh thế nào, anh cũng không chịu mặc vest cho tôi xem.
cà vạt tôi tặng anh, cuối không thắt cổ anh, mà lại được dùng để trói anh.
Thế mà hôm nay.
Thẩm Vực lại thắt nó, tự biến thành một con công lòe loẹt, và đi ăn tối với nữ chính.
Thật quá đáng!
Hôm khác, nhất định tôi phải lấy lại cái cà vạt này!
Xóa đến bức ảnh cuối , ngón tôi khựng lại.
Là khuôn mặt ngủ say nghiêng của Thẩm Vực nằm bên cạnh tôi.
đó anh chưa tỉnh, nhưng tôi đã phấn khích cả đêm, gọi điện cho bạn thân kích động khoe.
“M* nó, cuối cũng ngủ được với anh ấy!”
“Hóa ra, thân thể của thần lạnh lùng một chút nào không lạnh, một cái lò sưởi nhỏ!”
“Tôi có thể ôm cả một mùa đông!”
chụp xong ảnh, Thẩm Vực tỉnh dậy.
Tối đó, anh ấy trở nên tàn bạo, hành hạ tôi đến kiệt sức hết lần này đến lần khác, nhưng không quên ghé sát tai tôi, thở dốc đầy gợi cảm.
“Ừm? Nóng không?”
Tôi thút thít lắc cầu xin, nói: “Sai rồi, đừng nữa, anh… anh ơi.”
Nhưng cánh siết ngang eo lại càng chặt hơn.
“Không phải là lò sưởi nhỏ sao? Mùa đông chưa qua, đã không thích nữa rồi à? Hả?”
Tôi bị anh cho mặt đỏ bừng.
Nhưng hình cũng có lần đó, tôi được mất kiểm soát trong Thẩm Vực.
Tôi mệt đến mức ngủ thiếp đi.
Trong mơ màng, tai tôi bị cắn một cái để trừng phạt.
“Lần sau không được gửi cho người khác.”
Vì vậy, có một câu, tôi quả thật đã nói trái với lương tâm.
Thẩm Vực đúng là biết một tư thế, nhưng anh là thiên tài, sinh ra đã biết đến tột .
này, cửa ký túc xá có tiếng gõ.
“Ôn , đây là đồ Thẩm Vực học trưởng gửi cho cậu.”
5
Thẩm Vực đặt đồ xuống rồi đi ngay.
Trước đây, anh ấy sẽ xác nhận tôi đã nhận được, rồi nói với tôi qua ban công: “Ngủ ngon.”
Một thùng carton đặt bàn.
Toàn bộ là đồ tôi để lại nhà anh.
Nước súc miệng thường dùng, gối ôm giường, và cả nhang thư giãn…
Bình luận rộ tiếng reo hò:
【 chính giỏi quá! Sợ nữ chính đồ của nữ sẽ buồn, nên đóng gói vứt đi trước.】
【Nhưng anh ấy sót một thứ, đó là tạo không khí gợi tình mà nữ mua để quyến rũ chính.】
Tôi lục tung thùng, quả nhiên không có.
Trong lòng có một dự cảm chẳng lành.
【Cuối ! Cảnh tượng nổi tiếng "gương vỡ lại lành" sắp đến rồi!】
【Tối nay nữ chính đến nhà chính, cái này, ghen tuông bùng phát.】
【 chính không kiềm chế được, trực tiếp đè cô ấy giường, bắt nạt dỗ dành.】
【Quả không hổ là con gái cưng của chúng , bật dưỡng dạ dày của nữ , có thể khiến chính bảy lần một đêm.]
dưỡng dạ dày?
Tôi tức đến bật cười.
Cái tôi bỏ tiền ra mua, bị chê thì thôi đi.
Tại sao phải trở thành một phần trong cuộc chơi của họ?
nhận ra bị bốc đồng chi phối, tôi đã mặc đồ ngủ, đứng trước cửa nhà Thẩm Vực rồi.
nắm chặt đến mức đổ mồ hôi.
Tôi không ngừng tự nhủ –
Tôi đến lấy cái .
Không phải cố tình đến bắt gian, càng không phải không buông bỏ được Thẩm Vực.
Tôi hít một hơi thật sâu, nhập ngày sinh của .
“Mở khóa thất bại.”
Thẩm Vực đã đổi mật khẩu rồi sao?
【Buồn cười, nữ chính về rồi, đương nhiên phải đổi mật khẩu rồi.】
Đầy màn hình bình luận đều đang cười nhạo tôi.
Tôi cố chấp không bỏ cuộc, tiếp tục nhập ngày sinh của Thẩm Vực.
“Mở khóa thất bại.”
【Nữ , hay cậu thử ngày sinh của nữ chính xem nào? 230926.】
Thử thì thử.
“23092…”
Đột nhiên cửa mở.
“Mày c*m nó có thôi đi không?”
6
vang tiếng quát giận dữ của Thẩm Vực.
Trước đây anh ấy chưa từng nói một nặng nào.
Lập tức, tủi thân trào dâng.
“Anh bị điên à! Sao lại hung dữ vậy?”
Thẩm Vực hơi kinh ngạc nhìn tôi, lông mày nhíu chặt đột nhiên giãn ra.
“ , không phải, tôi…”
Đúng này, trong phòng truyền ra tiếng rên rỉ nũng nịu của nữ.
“Anh ơi, sao vậy, vẫn chưa xong…”
“Ừm… nhanh đi… vào đi…”
Dù cảnh tượng được mô tả trong bình luận đã diễn tập cả ngàn lần trong tôi, nhưng thực xuất hiện bên tai.
Tôi vẫn đau đến mức không thở nổi.
Nước không nghe rơi xuống đất.
Ngay cả giọng nói cũng nghẹn ngào: “Thẩm Vực, sao anh có thể… Chúng mới chia thôi mà, anh đã không kìm được vậy sao?”
Trong phòng tôi, giường tôi từng ngủ.
“Cô không ghê tởm sao.”
Nói xong, tôi khóc xông vào phòng.
Tôi nghĩ, tự nhìn một lần, một lần thôi, tôi nhất định sẽ hoàn toàn hết hi vọng.
Nhưng Thẩm Vực mặt tái mét, giơ ra cản tôi.
Tôi đẩy anh ấy ra.
“Tránh ra! Đừng chạm vào tôi, anh có ghê tởm không chứ?”
Lực của tôi mạnh, lưng Thẩm Vực va vào góc bàn, phát ra một tiếng kêu rên, trong miệng lại cầu xin: “Đừng nhìn… cầu xin .”
Chắc là đau, nhưng tôi không có thời gian để xót xa cho anh.
này, vẫn sợ tôi sẽ nữ chính sợ, anh thật là giỏi.
Đẩy cửa ra.
Căn phòng quen thuộc, hoàn toàn trống rỗng, nhưng tiếng rên rỉ bên tai vẫn rõ ràng.
Quay lại, ánh tôi chạm vào màn hình TV, mặt tôi nóng bừng .
Thẩm Vực sao lại xem cái này vào đêm khuya?
Và gối tôi ngủ.
này đang dựng đứng, đặt ở vị trí tôi thường nằm, bên phủ váy ngủ ren của tôi.
Giống một người giả.
hương thơm mà anh nhất quyết không chịu bật, này đang phát ra ánh sáng màu tím đỏ.
tôi nóng rát, cảm cổ họng đang nghẹn lại: “Anh, anh có bị bệnh không, nửa đêm cái trò này.”
“Phải, tôi bị bệnh.” Bị tôi phát hiện, Thẩm Vực cũng không giãy giụa nữa.
“Không có , tôi không thể ngủ được.”
Anh ấy cúi , nói đầy tự căm ghét.
“Tôi thật vô vị, thân thể cũng vô dụng. Mới một tháng, đã khiến chán, vứt bỏ rồi.”
“Nhưng , tôi có thể học mà.”
Anh ấy đỏ hoe đi về phía tôi, vùi vào cổ tôi.
“Tôi học được nhiều tối nay, đừng thử cũng không thử, mà đã phán tử hình cho tôi có được không?”
“Tôi thông minh, học gì cũng nhanh, biết mà.”