Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6psfUihnDl

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

4

Tôi đã từng nói rất , tôi không thích hoa hồng, mà chỉ thích hoa baby.

Thì ra anh luôn ghi nhớ những gì tôi nói.

Tôi hài lòng nhận lấy: “Thơm thật.”

“Thơm sao? Anh chỉ ngửi thấy mùi nhè nhẹ thôi mà?” Cố Minh Dự khó hiểu.

“Anh thử ngửi xem.”

lúc anh cúi xuống, tôi nhón chân hôn lên má anh, coi như phần thưởng cho chuẩn bị tỉ mỉ tối nay.

Anh không làm tôi thất vọng.

Ánh mắt anh khẽ mở to, dường như không ngờ tôi chủ động.

“Vậy… anh qua được ?”

“Anh nói xem, đây là kỷ niệm thứ mấy?”

“Thứ tư!”

“Qua!”

11

Kỷ niệm lần này, tôi thấy vô cùng hạnh phúc.

Ngày quan trọng phải được cả hai người cùng trân trọng thì mới thực có ý nghĩa.

Tôi từng luôn mong chờ một thế giới chỉ có hai người.

Không cần Cố Minh Dự chuẩn bị bất ngờ lớn, chỉ cần anh dành tâm tư cho tôi đã đủ.

Nhưng từ khi làm thực tập sinh, anh luôn nói .

Sau này từng bước thăng tiến, lại hơn.

Vừa nghĩ đến đó, tôi bất giác nhìn sang, làm Cố Minh Dự run tay.

“Phụt!” Thấy ánh mắt sợ sệt của anh, tôi bật cười: “Sao vậy? Em làm anh giật à?”

Anh cau mày: “Anh quên gì sao?”

“Không có, nay bình thường thôi. Anh về ngủ sớm đi, mai còn hai ca phẫu thuật, phải giữ sức.”

“Em biết sao? Lén theo dõi anh?” Anh nhíu mày.

“Không, là Minh Châu nói.”

“Minh Châu còn kể, tháng chia tay này, anh làm nhiều ca phẫu thuật, lần anh đến bệnh viện là do em ấy kéo đi khám. Thật sao? Anh bị sao vậy?”

Tôi vẫn nhớ những gì Minh Châu từng nói.

“Sao em ấy cái gì cũng nói em thế.”

Anh khẽ nhíu mày, hít một dài: “Trước kia ngày cũng có ca, nhiều đến mức chẳng về nổi, ăn ngủ luôn trong bệnh viện. Được nghỉ chút thì cũng lại bị gọi đi phẫu thuật bất cứ lúc , thậm chí nửa đêm cũng bị gọi dậy.”

Quả thật từ khi làm trưởng khoa, công việc anh ngày .

“Cơ thể là có lúc mệt , đơn vị còn bắt anh nghỉ phép một thời gian, nhưng gần đây thiếu người, họ lại gọi anh quay lại.”

Anh thành thật nói.

Không giống dáng vẻ kiêu ngạo, độc miệng của Cố Minh Dự trước đây chút .

Tôi đẩy anh ra cửa: “Em biết rồi, mai khỏi cần dậy sớm nấu bữa sáng cho em. Minh Châu bảo sẽ mang qua, mai em đi dạo phố cùng em ấy.”

Nhìn theo bóng anh, lòng tôi chợt chua xót.

Có phải tôi đã đáng không?

Trước đây không hiểu anh, còn giận dỗi anh nữa.

Sau đó, Cố Minh Châu hẹn gặp tôi.

Cô ấy nói muốn hiểu thêm về dâu.

Tôi đang mang thai sáu tháng, cần vận động nhiều để dễ sinh, thế nên liền đồng ý.

Đi dạo phố chính là vận động tốt nhất!

dâu, thấy tặng quà cho người khác thì nên dựa vào sở thích của đối phương, hay là dựa vào ý của ?” Minh Châu hỏi.

Tôi khoác tay cô, tay kia đỡ bụng.

“Cái này còn tùy. Nếu biết sở thích thì mua theo sở thích, nếu không thì theo tấm lòng .”

“Quan trọng nhất khi tặng quà là thành ý.”

Minh Châu gù.

Lúc tôi chọn quần áo cho bé, cô ấy không biết nhắn tin cho ai, dáng vẻ bí mật.

dâu, đi xem… túi ?”

Cô nhìn điện thoại rồi mới quyết định.

Tôi lập tức đồng ý, vì tôi thích túi, túi chữa bách bệnh!

Nhìn nửa ngày, cả hai đều mua gì.

túi tôi ưng thì đắt, phải để dành mới mua nổi, tạm thời đành nhịn.

Tôi thấy Minh Châu chụp lại túi đó: “Không ngờ chúng ta cùng gu, hay là cùng để dành, sau này mua chung?”

Cô cười bí ẩn: “ dâu, em nghĩ rất nhanh thôi sẽ có nó.”

12

Thoáng cái đã hai tháng trôi qua.

Ngày mai là sinh nhật tôi.

Tôi liếc nhìn Cố Minh Dự đang gọt táo bên : “Bụng lúc to, đi lại khó khăn, chỉ muốn nằm thôi.”

Anh nhìn tôi đầy thương xót: “Xin lỗi, chỉ sinh một đứa thôi.”

Tôi phẩy tay: “Đỡ em về phòng, tối nay em muốn ngủ sớm.”

“Giờ tới mười giờ, em muốn ngủ rồi?”

Anh sững người, nhưng vẫn dìu tôi vào phòng, đắp chăn: “Em ngủ đi, anh đọc truyện cho con nghe.”

Từ lúc tôi mang thai bốn tháng, anh đã mua rất nhiều truyện cổ tích.

Không anh dỗ tôi ngủ hay dỗ con.

Nên thành thói quen, trước khi ngủ luôn có anh ở bên.

“Xin hỏi sĩ Cố, tối nay anh định kể chuyện gì?”

nay không kể.”

Tôi vừa nhắm mắt đã mở to trở lại, chạm ánh mắt sâu thẳm ấy, tim chợt hụt nhịp, tôi vội quay đi.

“Tại sao không kể?”

“Có một bộ phim nước ngoài hiếm, em luôn muốn xem nhưng tìm mãi không có.” Anh nói rồi đứng dậy bật máy chiếu.

Tôi lập tức tỉnh táo, ánh mắt dõi theo anh: “Anh tìm được rồi sao!”

Anh đầu: “Nhờ bạn bè tìm giúp.”

Sau này tôi mới biết, thực ra anh đã lục tung diễn đàn, group mạng, còn nhờ mấy cao thủ mới tìm ra nguồn.

Phim bắt đầu, anh giường, dần dần dịch sang bên tôi.

“Anh làm gối cho em.”

“Vậy cảm ơn sĩ Cố !”

“Anh không muốn chỉ nghe lời cảm ơn.”

Tôi liếc anh, thì ra lại định được voi đòi tiên!

Anh ra vẻ vô tội: “Anh chỉ muốn chạm vào con thôi.”

“Được rồi, chạm đi.”

Tôi bị cuốn vào phim, thuận tay kéo bàn tay to của anh đặt lên bụng bầu: “Anh cứ từ từ mà chạm, đừng làm phiền em xem phim.”

Qua lớp áo mỏng, tôi cảm nhận rệt ấm nóng bỏng từ lòng bàn tay anh.

Khiến tôi chẳng thể tập trung nổi.

Đặc biệt là khi Cố Minh Dự như đứa trẻ hiếu kỳ, vừa khẽ chạm vừa áp xuống: “Con à, trong bụng mẹ, con có ngoan không?”

“Nhất định phải ngoan , không được quấy.”

“Chờ con ra đời, sẽ dẫn con đi đá bóng.”

13

“Xem xong phim thì ngủ đi.”

Tôi tiếp tục chăm chú vào màn hình, nghĩ rằng chỉ cần có anh thế này đã đủ.

Nhưng không ngờ, mười hai giờ, chuông báo thức vang lên.

Tôi nghi hoặc quay sang, thấy Cố Minh Dự đứng bên giường, ôm một hộp vuông thật lớn.

Anh nói: “Miểu Miểu, sinh nhật vui vẻ.”

Tôi ngây người nhìn cái hộp anh ôm, chính là loại trò chơi ghép hình mà tôi thích nhất!

Khóe mắt bất giác nóng lên: “Thì ra anh vẫn nhớ.”

Ngày trước từng thịnh hành chuyện các cặp đôi cùng làm puzzle, ý nghĩa là cùng nhau ghép tương lai.

Tôi cũng từng nói Cố Minh Dự một câu như thế.

Khi ấy anh chỉ “ừ” một tiếng vì đang mải đọc sách.

“Thích không?”

“Thích, rất thích…”

Nghẹn ngào, tôi lau nước mắt.

Anh vội đặt hộp xuống, dịu dàng lau giọt lệ trên má tôi: “Ngốc ạ, đừng khóc nữa, không thì con sẽ nghĩ đang bắt nạt mẹ.”

Nhìn gương điển trai ấy, tôi bật cười trong nước mắt.

So trước kia, anh thật thay đổi nhiều rồi.

“Giờ ghép luôn đi.”

“Không được, để em thức tới mười hai giờ đã là cực hạn rồi.”

Anh lắc đầu liên tục, đỡ tôi nằm xuống: “ nay là sinh nhật nên anh mới phá lệ đấy, biết ? Ngày mai tan ca, chúng ta ghép cùng nhau.”

Tôi bĩu môi, nhưng vẫn ngoan ngoãn đầu.

Khi anh sắp đi, tôi không nhịn được khẽ kéo vạt áo, ngập ngừng: “Trong tủ còn bộ đồ ngủ của anh.”

Anh sững người: “Được, anh lấy luôn.”

Tên này là thật ngốc hay giả vờ vậy?

Cố Minh Dự bỗng khựng lại, cầm đồ ngủ đi đến, ánh mắt đầy bất ngờ: “Miểu Miểu, hay là… em muốn anh ở lại?”

Tôi giả vờ nghiêm : “Nếu anh không muốn, thì… bye bye!”

“Anh ở lại, tất ở lại!”

Anh đổi đồ ngủ trước tôi!

Thân hình ấy chuẩn loại đàn ông mặc thì gầy, cởi ra thì cơ bắp rắn .

Bị tôi nhìn chằm chằm, anh đỏ bừng.

“Em phải nhìn anh như thế mãi sao…”

“Ngủ thôi.”

Tôi lập tức nhắm mắt.

giây sau, tôi cảm thấy môi nóng rực.

Là Cố Minh Dự nhân cơ hội hôn trộm!

Tôi mở bừng mắt.

Kết quả, trời ạ, còn có thêm một bất ngờ nữa!

14

Hóa ra Cố Minh Dự còn chuẩn bị quà sinh nhật thứ hai!

Trong đầu tôi lóe sáng, lòng phấn khởi: “Chẳng lẽ là cái túi phiên bản giới hạn em thèm khát bấy lâu?”

Anh có chút tiếc nuối, mở hộp ra.

Rồi khẽ nhéo má tôi: “Bị em đoán trúng, là Minh Châu lỡ miệng nói rồi.”

Tôi ôm chặt túi yêu thích, mừng rỡ khôn xiết.

“Cố Minh Dự, cái túi này thật đẹp , phối bất kỳ bộ đồ cũng hợp. Em thích lắm, thích cực kỳ, cảm ơn anh!”

Anh nằm xuống bên , khẽ ôm tôi vào lòng.

Không nhìn ánh sáng trong mắt anh, nhưng nghe thấy giọng nói ấm áp vang bên tai, cùng nhịp tim vững vàng.

“Đến đây thôi, bất ngờ sinh nhật kết thúc.”

“Giờ thì ngủ đi.”

Lúc này giọng anh như đang dỗ dành trẻ con.

Tôi cảm thấy anh đã thật bước vào chế độ “ông bố”.

“Minh Dự, cảm ơn anh.”

Tôi nép vào lòng anh, chân thành nói: “Cảm ơn anh đã làm ngày sinh nhật này của em ý nghĩa và hạnh phúc đến vậy.”

Được khen, anh ràng đắc ý hơn hẳn.

“Sinh nhật năm sau, bất ngờ sẽ gấp đôi.”

“Thật sao?”

“Đương !”

“Vậy thì năm sau sinh nhật anh, em cũng phải chuẩn bị còn chu đáo hơn.”

“Anh sẽ hơn em.”

“Thế thì thi xem!”

“Được, năm cũng thi!”

Cả hai nói chuyện chẳng khác gì học sinh cãi vặt, tuy ngây ngô nhưng đều là mong muốn thật lòng dành cho nhau.

Lại đến cuối tuần.

nay tôi phải đi làm lần khám thai cuối cùng, sau đó chuẩn bị chờ sinh.

Ra cửa, Cố Minh Dự đã đứng sẵn, cầm đồ giúp tôi, còn ân cần đỡ tôi: “Đi thôi, anh đưa em đi khám.”

Trước kia anh , toàn để Minh Châu đi cùng.

Tôi nhướng mày: “Anh chứ? Đừng nửa chừng bỏ chạy về khoa nữa đấy.”

chắn không, nay anh nghỉ.”

“Vậy lát nữa sĩ hỏi anh là gì của tôi, anh trả lời sao? Trước giờ anh từng đến.” Tôi vẫn còn chút oán trách.

“Anh là chồng em.”

Nhân lúc nói, anh nắm tay tôi, mười ngón đan chặt.

15

Tôi bị câu trả lời ấy làm vừa buồn cười vừa bất lực, định giật tay lại nhưng anh giữ chặt: “Này, từ khi anh thành chồng em vậy?”

“Rất nhanh thôi.”

Anh nói rất nghiêm túc, không hề đùa.

Tôi cũng không truy hỏi, chỉ chờ xem vị sĩ Cố này định làm gì.

Trong lúc khám thai, anh đi theo suốt, còn hỏi đủ thứ chuyên môn.

Dù tôi chẳng hiểu gì, nhưng thấy nữ sĩ liên tục đầu khen ngợi, rồi quay sang mỉm cười tôi: “Thì ra là Cố phu nhân. sĩ Cố ở viện chúng tôi trẻ mà tài giỏi, không ngờ sớm đã lập gia đình.”

Tôi sững sờ, anh lại nhanh như vậy đã nói ra ngoài rồi.

vậy, gặp được người yêu, tất sẽ muốn cưới .” Anh tự đáp, rồi dìu tôi đứng lên.

Anh ghé sát tai thì thầm: “Đi thôi, anh đã đặt chỗ hàng em thích nhất.”

Đôi mắt tôi sáng rỡ.

Từ khi được anh nuôi chiều cái miệng, hiếm có hàng tôi thấy hợp.

hàng đó phải đặt trước mấy tháng lận!”

“Anh đặt từ lâu rồi.”

Anh kéo ghế cho tôi: “Em xem thực đơn đi, anh đi vệ sinh một chút.”

Tôi đầu, ngắm quanh, nội thất sang trọng lãng mạn.

Chỉ có khu vực quanh tôi đặc biệt có bóng bay màu hồng và hoa baby, khiến tôi thấy lạ.

Chẳng lẽ là…

lúc ấy, nhạc nền vang lên ca khúc 《Tình này mãi chẳng rời》, cũng là một trong những bài tôi yêu thích.

Từ phòng vệ sinh trở ra, Cố Minh Dự cúi xuống tai tôi, khẽ nói: “Có người cầu hôn.”

Tính hóng hớt trong tôi lập tức trỗi dậy: “Ở đâu, ở đâu?”

“Ở đây.”

Anh đột quỳ một gối, lấy từ túi ra một nhẫn kim cương, ánh mắt tha thiết: “Miểu Miểu, lấy anh ? Anh muốn trở thành chồng em một cách đường hoàng.”

Sống mũi tôi cay cay, nước mắt lưng tròng, nhưng trước tiên bật cười: “Chẳng lẽ trước giờ anh không đường hoàng sao?”

Anh nắm lấy tay tôi, tay kia nâng nhẫn.

“Tống Miểu Miểu, lấy anh ?!”

Giọng anh cao lên vài bậc.

Xung quanh vang dậy tiếng hò reo: “Lấy anh ấy đi! Lấy anh ấy đi!”

Tôi nhìn anh thật lâu, nghẹn ngào đầu: “Được, Cố Minh Dự, em đồng ý.”

16

Sau khi cầu hôn thành công, Cố Minh Dự dứt khoát dọn về ở chung tôi, lại còn đường đường chính chính xách vali vào cửa: “Về là cảm giác thật tuyệt.”

Tôi suýt nữa bị anh chọc cười chết.

Sao trước đây tôi không phát hiện anh cũng có tế bào hài hước vậy?

Xem ra, anh ngày thay đổi.

Mà tôi lại rất thích thay đổi ấy: “Lại đây, em còn biết phải chuẩn bị gì để vào phòng sinh nữa.”

“Yên tâm, anh sớm đã chuẩn bị đầy đủ cho em rồi.”

Cố Minh Dự như làm phép, đặt cái vali trước tôi: “Bên trong đều là những thứ em và con cần.”

Nhìn người đàn ông cao lớn trước mắt, tôi bỗng thấy anh thật đáng tin cậy, mang lại cho tôi cảm giác an toàn tràn đầy.

“Minh Dự, lại đây .”

“Sao thế? Em khó chịu à?”

Anh vội vã xuống: “Anh đã nhờ bảo vệ dưới tầng rồi, tuần này tuyệt đối không ai được đỗ xe chắn ở lối đi. Đến lúc em vỡ ối, xe cấp cứu sẽ kịp thời vào .”

“Không phải, còn một tuần nữa mới đến ngày dự sinh mà.” Tôi chăm chú nhìn anh: “Chỉ là em cảm thấy anh bỗng trở nên tỉ mỉ, chu đáo .”

Cố Minh Dự nắm lấy tay tôi, ánh mắt sáng trong cong lên một đường cong đẹp đẽ, chân thành và tha thiết: “Có lẽ là vì từng mất đi rồi mới biết trân trọng. Miểu Miểu, cảm ơn em đã cho anh cơ hội sửa sai. Anh thề, sẽ không bao giờ để em thua thiệt nữa.”

Như có dòng nước nóng hổi dâng tràn từ tim, khiến hốc mắt tôi cay cay: “Ừ, em tin anh.”

Một tuần sau, con của chúng tôi bình an chào đời.

Trong thời gian tôi ở cữ, đều là Cố Minh Dự chăm sóc.

Anh còn bảo mẹ tôi không cần đi đường xa tới, vì anh có thể lo cho tôi được.

Nhưng tôi vẫn lo lắng: “Minh Dự, bệnh viện đã đủ lắm rồi, để mẹ em qua giúp đi.”

“Anh đã xin điều sang khoa khác, sẽ không như trước.” Anh tôi, cầm khăn ấm lau , lau tay cho tôi: “Trong mắt anh bây giờ, chẳng có gì quan trọng bằng em và con.”

Tôi vừa định nói, con đã khóc ré lên.

“Vừa bú xong, lại đói nữa sao?”

“Không phải, tiếng này là đòi thay tã.”

Anh ôm con, động tác thành thạo thay xong tã: “Để anh dạy em cách phân biệt tiếng khóc… thôi, em nghỉ đi đã.”

Anh dỗ con ngủ xong mới xuống tôi.

Tôi bật cười khẽ: “Một lời đã định !”

Ra khỏi trung tâm dưỡng sinh, mẹ tôi và mẹ Cố Minh Dự đã đứng sẵn ngoài cổng đón.

mẹ anh, trước đó tôi còn kịp gặp.

Mẹ anh vội vàng bước tới, thân thiết khoác tay tôi: “Đây là Miểu Miểu mà con trai tôi vẫn nhắc tới hả? nay gặp mới thấy, con là dễ thương .”

“Miểu Miểu, con có biết không, thằng nhóc này đi làm thêm ở tiệm trà sữa, là vì biết con thích uống đấy!”

“Mẹ!” Cố Minh Dự hít mạnh một .

“Sao, dám làm mà không dám nhận à?”

Bà đưa tôi một phong bao đỏ: “Cái này cho cháu trai.”

Lại lấy ra vòng tay: “Đây là vòng tổ truyền, truyền lại cho con dâu chúng ta, đời đời kế thừa.”

“Miểu Miểu, con vất vả rồi, mẹ phải thưởng cho con thật hậu hĩnh.”

nhiệt tình, khiến tôi chẳng thể từ chối.

Trước đây tôi vẫn nghĩ hoàn cảnh anh không tốt, nên mới phải làm thêm.

Giờ mới hiểu, thì ra khi ấy, tất cả cũng chỉ vì tôi.

Tối nay về, phải tra khảo anh kỹ mới được!

Có Cố Minh Dự bên , thật rất tuyệt.

HẾT

Tùy chỉnh
Danh sách chương