Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6VD4NbYt16
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Cô không có tiền đền đúng không?”
“Cảnh sát, mấy chuyện thế này các anh phải xử lý đấy!”
“Người thân của tôi bị mẹ cô ta ăn mất rồi, mà cô ta còn nói không có tiền bồi thường!”
Tôi vội vàng khuyên người đó đừng kích động.
Rồi quay đầu nhìn sang Lưu Dương.
Có lẽ ánh mắt tôi quá sắc, khiến anh ta cảm nhận được áp lực, bối rối nhìn lại.
“Lưu Dương, anh có tiền không?”
“Bây giờ Mộng Mộng đang rất cần giúp đỡ, chúng ta nên giúp cô ấy.”
Lý Mộng như chợt nhớ ra gì đó, vội vàng kéo tay Lưu Dương.
“Anh cho em mượn trước đi, em nhất định sẽ trả lại!”
Ban đầu, Lưu Dương không muốn.
Nhưng ánh mắt của Lý Mộng bỗng trở nên hung dữ, cô ta hạ giọng đe dọa:
“Nếu anh không chịu, em sẽ kể rõ mọi chuyện giữa hai ta cho Uyển Uyển nghe.”
“Đừng mà.”
8
“Cố Uyển Uyển giờ cũng chẳng sống sung sướng gì, nếu cô nói ra, mọi kế hoạch của chúng ta sẽ đổ bể hết.”
Màn hỗn loạn cuối cùng cũng kết thúc khi Lý Mộng phải bỏ ra năm vạn để bồi thường.
Mọi người giải tán, và khi chúng tôi vừa định thở phào thì lại thấy mẹ Lý Mộng đang đưa một con sâu vào miệng.
Lý Mộng tức đến mức giậm chân: “Mẹ! Mẹ đang làm cái gì vậy!”
Nhưng lúc này, mẹ cô ta đã hoàn toàn mất đi lý trí, không còn nhận ra con gái ruột đang đứng trước mặt.
Bà ta nhìn chằm chằm vào Lý Mộng, chảy nước dãi: “Đói… tôi muốn ăn!”
Lý Mộng vừa nói vừa khóc: “Mẹ ơi!”
Tang lễ được tổ chức rất sơ sài, vì Lý Mộng vừa phải chăm mẹ, vừa phải lo hậu sự.
Làm cả hai việc cùng lúc, đương nhiên không xuể.
Sau khi tang lễ kết thúc, Lý Mộng quyết định đưa mẹ mình vào viện tâm thần.
Trước đó một ngày, cô ta đã đưa mẹ đi kiểm tra sức khỏe tổng quát.
Nhưng kết quả của bác sĩ lại cho thấy mọi chỉ số đều bình thường, không có vấn đề gì.
Tuy nói là như vậy, nhưng những biểu hiện bất thường của mẹ cô ta thì ai cũng nhìn thấy rõ.
Sau khi đưa mẹ đến bệnh viện tâm thần, Lý Mộng bắt đầu đòi đến công ty tôi.
“Dạo này cậu cứ nói bận rộn ở công ty, chẳng đến tìm tớ gì cả.”
“Tớ muốn xem thử, rốt cuộc là cậu bận cái gì!”
Cô ta nũng nịu với tôi, nhưng tôi thì chỉ cảm thấy buồn nôn.
Nếu là trước kia, có lẽ tôi đã ôm chầm lấy cô ta, đau lòng mà đồng ý ngay lập tức.
Nhưng bây giờ tôi chỉ thấy nực cười.
“Không được đâu, công ty tớ sắp tuyên bố phá sản rồi.”
“Không tin thì xem đi.”
Vừa nói, tôi đưa cho cô ta một bản hợp đồng giả đã chuẩn bị từ trước.
“Cậu tự xem đi.”
Cô ta nhận lấy, đọc rất lâu, đến khi thấy khoản bồi thường lớn thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngay khi cô ta định trả lại điện thoại, Lưu Dương đột nhiên nhắn tin cho tôi.
“Uyển Uyển, con ngốc Lý Mộng sắp tiêu rồi.”
Tôi hơi lúng túng, nhìn thoáng sang Lý Mộng.
Ánh mắt cô ta tràn đầy căm hận, không thèm giấu: “Câu đó là có ý gì?”
Tôi giả vờ ngạc nhiên: “Tớ cũng chẳng hiểu nữa?”
“Lưu Dương đúng là kỳ quặc.”
Ngay sau đó, anh ta nhắn thêm một tin nữa:
“Uyển Uyển, may mà hôm đó anh bảo em đến sở thú chụp vài tấm thử máy ảnh.”
“Cứ đợi xem, sắp đến lượt Lý Mộng tiêu đời rồi.”
Từng dòng tin nhắn hiện lên, bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.
Lý Mộng nhìn tôi, trong mắt đầy tổn thương: “Hóa ra sau khi tớ tặng máy ảnh cho cậu, là do Lưu Dương bảo cậu đi sở thú sao?”
Tôi chớp chớp mắt, sau đó gật đầu thật mạnh.
“Đúng vậy, lúc đó anh ta cứ khăng khăng bảo tớ phải đến sở thú.”
“Còn nói tấm ảnh đầu tiên nhất định phải chụp động vật. Tớ cũng không hiểu vì sao anh ta lại nói vậy…”
“Nhưng tớ vẫn làm theo.”
Vừa dứt lời, nước mắt của Lý Mộng liền trào ra.
Cô ta bật khóc nức nở, òa lên thành tiếng.
9
Tôi luống cuống an ủi cô ta: “Cậu làm sao vậy?”
Nhưng ánh mắt đầy hận thù của cô ta khiến tay tôi khựng lại giữa không trung.
Một lúc lâu sau, cô ta thở dốc: “Lưu Dương là thằng khốn nạn!”
“Uyển Uyển, cái máy ảnh tớ mua cho cậu đâu?”
Tôi hơi ngạc nhiên nhìn cô ta: “Ở… ở nhà.”
“Sao thế?”
Cô ta hít sâu một hơi: “Giờ cậu về nhà ngay, đập vỡ nó đi.”
“Nhớ kỹ, nhất định phải đập nát!”
Nói xong, cô ta vẫy tay gọi xe: “Tớ phải về nhà một chuyến.”
“Liên lạc bằng điện thoại nhé.”
Nhìn bóng lưng rời đi của cô ta, tôi bỗng cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm.
Tôi nhắn cho “Lưu Dương”: “Được rồi, không cần gửi nữa.”
Rồi mở ngăn kéo ra.
Bên trong chính là chiếc máy ảnh lấy liền mà Lý Mộng đã tặng tôi.
Còn tin nhắn vừa nãy cô ta đọc được từ Lưu Dương, thật ra cũng do tôi sắp đặt cả.
Tôi quá hiểu tính cách của Lý Mộng.
Vừa ngu ngốc, vừa độc ác — nhưng tôi lại rất mong chờ cảnh hai người họ tự tàn sát lẫn nhau.
Nhìn chiếc máy ảnh trong tay, tôi chìm vào hồi ức sâu thẳm.
Thì ra, chỉ cần phá hủy chiếc máy ảnh này, mọi chuyện sẽ trở lại như ban đầu.
Chỉ tiếc, ở kiếp trước tôi chẳng hề hay biết về bí mật của nó — nhưng có lẽ, dù biết rồi, tôi cũng không muốn tin rằng tất cả đều là âm mưu của bạn thân và bạn trai mình.
Giờ đây, tôi chỉ cần chờ đợi.
Lúc đó, bố mẹ tôi cũng gọi điện thông báo chuyến bay đêm nay, sẽ đến nơi lúc ba giờ sáng.
“Vâng ạ, để con bảo chú Vương ra sân bay đón bố mẹ.”
Buổi chiều, tôi nhận được cuộc gọi từ cảnh sát, yêu cầu đến đồn một chuyến.
Tại nơi nhận dạng thi thể, chỉ có một mình tôi.
“Đây là Lưu Dương đúng không?”
Tôi gật đầu.
Trên cổ anh ta có dấu vết như bị thú dữ cắn xé.
Qua lời kể của cảnh sát, tôi mới biết nguyên nhân cái chết của anh ta.
Hôm đó, Lý Mộng đến tìm anh ta, Lưu Dương còn chưa kịp nói gì đã bị cô ta đè xuống đất và điên cuồng cắn xé.
Trong lúc phản kháng, anh ta lấy gạt tàn đập vào đầu cô ta.
Nhưng thay vì ngất, Lý Mộng càng trở nên điên loạn hơn.
“Lưu Dương chết vì mất máu quá nhiều.”
Tôi gật đầu, xin được gặp Lý Mộng.
Cô ta ngồi trên ghế, thở hổn hển không ngừng.
“Uyển Uyển, cứu tớ với!”
Tôi cười khẩy, rút chiếc máy ảnh lấy liền ra.
“Lý Mộng, cậu định dùng cái này hại tôi sao?”
“Thật ra Lưu Dương chưa từng phản bội cậu, cậu đúng là ngu ngốc.”
Cô ta lập tức ngẩng đầu nhìn tôi, mắt trợn tròn:
“Cậu… cậu nói gì?”
“Tôi nói, hại người thì cuối cùng cũng tự hại mình, cậu cứ ở yên trong đó mà suy nghĩ đi.”
Nói xong, tôi quay lưng rời đi.
Tối hôm đó, tôi ăn lẩu cùng bố mẹ.
Trải qua từng ấy chuyện, tôi càng trân trọng khoảng thời gian bên họ.
Và cũng học được cách yêu thương, quan tâm đến cha mẹ.
Một tháng sau, cảnh sát báo cho tôi biết: Lý Mộng đã tự sát.
Tôi nhấp một ngụm trà, tiếp tục thảo luận hợp đồng.